Chương 117: Đột nhiên anh ta tới!
Vương Mậu vốn vẫn luôn im lặng không nói gì lại mở miệng thấp giọng bảo: “Sau khi ăn cơm xong, chúng ta nghiêm túc đánh một ván.”
Vương Mậu không tin mình sẽ thua. Trên phương diện cờ vây, trình độ của ông ta cao hơn rất nhiều người, làm sao có thể thua bởi một người trẻ tuổi chứ?
Đối với yêu cầu kiểu này, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, nếu không thì quá không nễ mặt Vương Mậu rồi.
Về phần đến lúc đó ai thua ai thắng, đó lại là chuyện khác.
“Ông Vương, chúng ta ăn uống no nê rồi lại chiến đấu tiếp.”
Hàn Tam Thiên cười nói.
Vương Mậu dẫn hai học trò rời khỏi phòng trước.
Thiên Xương Thịnh không thèm để ý đến việc Hàn Tam Thiên kém mình rất nhiều tuôi, bàn tay vỗ vai anh, nói: “Chàng trai trẻ, cậu được đó, lúc nghiêm túc rồi thì ngay cả Vương Mậu cũng không phải là đối thủ. Có điều ông ta cũng chưa nghiêm túc đâu, ván cờ chiều nay, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?”
“Ông à, cháu nhớ hình như có người phải bái sư đó.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Vẻ mặt Thiên Xương Thịnh cứng lại, tên nhóc này vẫn còn nhớ chuyện đó sao.
Cái tuổi này của ông mà bái sư, nói ra cũng mắt hết mặt mũi.
Hơn nữa ông là gia chủ của nhà họ Thiên, tuy không quản lý việc làm ăn của nhà họ Thiên, nhưng có nói thế nào cũng là người đứng đầu cả gia tộc, làm học trò cho một người trẻ tuổi còn ra thể thống gì nữa.
“Ông à, nhân vật lớn như ông sẽ không nói lời mà không giữ lời chứ?” Một câu của Hàn Tam Thiên bóp chặt lấy cỗ họng của Thiên Xương Thịnh, khiến cho ông ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Thiên Xương Thịnh xấu hỗ cười cười, nói: “Tôi nói lời tất nhiên sẽ không có chuyện không giữ lời. Có điều Vương Mậu cũng chưa dốc toàn lực, cho nên cậu thắng cũng không oanh liệt lắm đâu, muốn tôi bái sư, trừ phi chiều nay cậu vẫn có thể thắng ông ta.”
Lão già này thay đổi cách thức muốn chạy trốn à.
Có điều người học trò này, Hàn Tam Thiên nhận chắc rồi.
“Không phải ông muốn biết cháu nắm chắc bao nhiêu phần có thể thắng ông ta sao?” Hàn Tam Thiên nói.
“Đúng vậy, bao nhiêu?” Thiên Xương Thịnh tò mò hỏi.
“Mười phần.” Giọng điệu kiên định không chút do dự của Hàn Tam Thiên khiến Thiên Xương Thịnh ngây ra tại chỗ.
Nhìn bóng dáng Hàn Tam Thiên ra khỏi cửa phòng, Thiên Xương Thịnh mới khôi phục tỉnh thần, nhanh chóng theo ra ngoài.
“Thằng nhóc thối, cậu đừng có ba hoa, chiều nay nếu thua thì tự làm mình mắt mặt đó.”
: Trong hội trường buổi tiệc mừng thọ, đồng hồ đã sắp điểm hai giờ, Thiên Xương Thịnh vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến cho người trong hội trường vô cùng khó hiểu, đương nhiên, cũng có người trách móc không ít, chỉ là đều nhịn trong bụng không dám trút ra. Dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của Thiên Xương Thịnh, dẫu là ông có đến muộn đi nữa thì cũng không ai dám nói nữa câu không đúng.
“Sao ông Thiên còn chưa tới, đã qua giờ lành rồi đó, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Tô Quốc Lâm ngắng đầu nói, chẳng có chút động tĩnh nào cả, hơn nữa người của nhà họ Thiên cũng không hề sốt ruột.
“Thiên Xương Thịnh có đến hay không cũng không cần lo, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không đến. Tên đần này giờ không biết có tâm trạng gì nữa, haiz, tôi không muốn ăn cơm nữa rồi, đi xem cậu ta quỳ xuống cho tôi sướng biết bao nhiêu chứ.” Tô Hải Siêu cười nói.
Tô Diệc Hàm che miệng cười khẽ, nói: “Anh nóng vội gì chứ, gặp anh một lần là phải quỳ một lần, cũng không vội một ngày như vậy chứ.”
“Nói ra cũng phải.” Tô Hải Siêu đắc ý gật đầu, cảm thán nói: “Ngày tháng còn dài mà, nếu cậu ta dám nuốt lời, anh liền đánh gãy hai chân cậu ta.”
Lúc này, hội trường đột nhiên trở nên ồn ào, không ít người mang khuôn mặt tươi cười đứng lên chào hỏi.
“Chào ông, ông Thiên.”
“Chúc ông Thiên sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ Nam Sơn.”
Trong những tiếng chúc phúc vang lên, còn có rất nhiều tiếng hỏi, bởi vì đi cùng với Thiên Xương Thịnh vào hội trường còn có một người trẻ tuổi, hơn nữa nhìn có vẻ lạ, không giống người nhà họ Thiên.”
“Người trẻ tuổi này là ai, lại đi vào cùng với ông chủ.”
“Xem ra ông Thiên rất xem trọng cậu ta, nếu không sao có thể đi gần nhau như vậy.”
“Ày, cũng không biết là thanh niên tài giỏi nhà nào mà lại có thể được ông chủ coi trọng, đây là có được vận may lớn đó.”
Giữa những câu hỏi nghi hoặc của mọi người, chỉ có người nhà họ Tô là không nói gì, bởi vì bọn họ ngạc nhiên đến đơ ra rồi.
Bà cụ nhà họ Tô, Tô Hải Siêu, Tô Diệc Hàm, bao gồm cả Tô Nghênh Hạ, tất cả đều mang vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trân.
Bởi vì thanh niên tài giỏi trong miệng mấy người kia chính là Hàn Tam Thiên!
Anh không chỉ tới, hơn nữa còn đi vào cùng với chủ nhà, đây là đãi ngộ cao cấp thế nào chứ!
“Làm sao có thể, làm sao có thể là Hàn Tam Thiên!” Sắc mặt Tô Hải Siêu xanh mét, không muốn tin, anh ta đã nghĩ xong làm thế nào để Hàn Tam Thiên quỳ trước mặt mình rồi, nhưng sự thật lại cảnh tỉnh anh ta.
ụ Bà cụ cũng hít sâu một hơi, vẻ mặt cùng ánh mắt đều vô cùng nghiêm trọng.
Bà không muốn biết Hàn Tam Thiên vì sao lại có thể đi bên cạnh Thiên Xương Thịnh, bởi vì vốn dĩ không quan trọng.
Chuyện quan trọng là vinh dự đặc biệt này thật sự đang diễn ra trên người Hàn Tam Thiên.
“Chuyện gì vậy chứ? Đồ bỏ đi Hàn Tam Thiên này, dựa vào đâu hả!” Tô Diệc Hàm không cam lòng nói. Tuy cô ta không cần phải quỳ xuống sủa tiếng chó, nhưng cô ta không thể nào chấp nhận đồ bỏ đi trong mắt mình giờ lại cao cao tại thượng mà đi theo bên cạnh Thiên Xương Thịnh.
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ cũng mang theo vẻ khó hiểu. Tuy cô biết Hàn Tam Thiên không đơn giản, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Tam Thiên có thể đứng ở bậc cao như vậy, kết giao với cả nhân vật lớn như Thiên Xương Thịnh.
Khi Hàn Tam Thiên đi tới vị trí chủ tọa, ngồi xuống bên cạnh Thiên Xương Thịnh, cả hội trường đều kinh ngạc. Một người khác họ không thuộc nhà họ Thiên lại có thể ngồi lên vị trí chủ tọa đó, hơn nữa còn sánh vai với Thiên Xương Thịnh. Chuyện gì đây chứ?
Hàn Tam Thiên và Thiên Linh Nhi một trái một phải, tình huống này rất nhanh đã khiến cho không ít người nghĩ tới một khả năng.
Lễ nào người trẻ tuổi này là con rễ tương lai nhà họ Thiên, là bạn trai Thiên Linh Nhi sao?
“Thiên Linh Nhi biết nhìn người đó, người trẻ tuổi này phong thái bất phàm, chắc chắn là một nhân tài.”
“Dáng vẻ đường đường, diện mạo cũng là một người đẹp trai, ở bên Thiên Linh Nhi đúng là kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp nha.”
“Chỉ là không biết là cậu chủ nhà nào, xem ra thành phố Thiên Vân của chúng ta lại sắp có thêm một gia tộc mới nỗi lên rồi.”
Những lời này lọt vào tai người nhà họ Tô chói tai vô cùng, bởi vì ba năm trở lại đây, Hàn Tam Thiên ở Tô gia chẳng qua là một tên bỏ đi mà thôi. Giờ anh lại được tất cả mọi người tán dương như vậy, khiến cho người nhà Tô gia không dễ chịu chút nào.
“Rõ ràng là đồ bỏ đi, cái gì mà phong thái bất phàm chứ, mấy người này mù hết rồi sao?” Tô Diệc Hàm nghiền răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Lúc này Tô Hải Siêu không có tâm trạng nói xấu Hàn Tam Thiên nữa, giờ anh ta chỉ hy vọng Hàn Tam Thiên không nhìn thấy anh ta, có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, quỳ xuống sủa tiếng chó trong hội trường tiệc mừng thọ này, anh ta sẽ biến thành trò cười cho cả thành phố Thiên Vân rồi.
Tô Nghênh Hạ đưa tay chống cằm, tựa trên mặt bàn, vẻ mặt cười khổ.
Ai ai cũng xem anh như nhân tài, nhưng người nhà họ Tô lại cứ muốn coi anh là đồ bỏ.
Ông Thiên đã xem trong anh như thế rồi, nhà họ Tô thì lại từ : trước đến nay đều không để anh vào mắt, đây chính là sự mỉa mai vô cùng lón.
“Nghênh Hạ, cháu là vợ của Hàn Tam Thiên, sao còn không đi kính rượu lão gia.” Bà cụ nhà họ Tô nói, bà không dám tùy tiện đi phản bác lời mấy người kia nói, sợ khiến nhà họ Thiên bất mãn. Nhưng để Tô Nghênh Hạ lấy thân phận vợ mà xuất hiện thì lại không vấn đề gì. Hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này để cho người ngoài biết được người mà nhà họ Thiên coi trọng là con rễ nhà họ Tô. Như vậy, địa vị của nhà họ Tô cũng có thể là thuận nước đầy thuyền.
Tính toán của bà cụ rất đẹp đế, nhưng Tô Nghênh Hạ lại không có ý định làm vậy.
“Bà nội, bà xác định là lợi dụng anh ấy có thể giúp Tô gia nâng cao địa vị xã hội sao? Rốt cuộc là nhà họ Thiên để anh ấy vào mắt, hay là để nhà họ Tô vào mắt, lẽ nào bà còn không rõ ư?
Chúng ta có thể tới, chẳng qua là vật đi kèm mà thôi.” Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói.
“Nói năng lung tung, chúng ta sao có thể là vật đi kèm.” Đầu tiên, bà cụ liền trách mắng phản bác mà nói.
“Dự án của phía tây thành phố đến nay là dừng, có rất nhiều người muốn chen chân vào, nhưng duy chỉ có nhà họ Thiên là không có trong số đó, điều này nói rõ ràng nhà họ Thiên hoàn toàn không coi dự án ở phía tây thành phó ra gì. Ngay cả một dự án cũng không được coi trọng, bọn họ sẽ vì việc nhà họ Tô là bên cung cắp vật liệu xây dựng cho dự án phía tây thành phố mà có cái nhìn khác với chúng ta sao?” Tô Nghênh Hạ lắc đầu, tất cả những chuyện này chẳng qua là ảo tưởng của người nhà họ Tô mà thôi. Cô có thể khẳng định, được đến tham gia tiệc mừng thọ của Thiên Xương Thịnh là nhờ có Hàn Tam Thiên, hơn nữa khả năng cao là vì Thiên Xương Thịnh nễ mặt Hàn Tam Thiên.
Bà cụ muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không nói nên lời, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người nhà họ Tô lại phải trông cậy vào đồ bỏ đi này để nâng cao địa vị xã hội sao?
Điều này khiến cho cái mặt già của bà mắt sạch thể diện trước Hàn Tam Thiên rồi.
“Mặc kệ cậu ta với ông Thiên có quan hệ gì, trong mắt ta, chung quy cũng là đồ bỏ, muốn tôi thừa nhận cậu ta ưu tú, trừ phi cậu ta có thể khiến cho nhà họ Tô trở thành một gia tộc có thế lực ở thành phố Thiên Vân.” Bà cụ lạnh giọng nói.