Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 354:

 

“Tại sao lại có người nhàm chán như vậy?” Tô Nghênh Hạ kéo tay Hàn Tam Thiên, bắt đắc dĩ và khó hiểu hỏi.

 

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, chuyện này tuy rằng có vẻ ngu ngốc, nhưng chuyện ngu ngốc hơn anh cũng đã thấy rồi, đặc biệt là những phú nhị đại bị người nhà nuông chiều từ nhỏ, hành vi càng khiến người ta cảm thấy buồn cười, chuyện bọn họ làm giống như đứa trẻ chưa lên ba.

 

“Không biết Mã Ngạn bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể ngồi ở khu số bốn, không khoe khoang trước mặt chúng ta một chút, nhất định anh ta sẽ cảm thấy bị thiệt.” Hàn Tam Thiên cời giải thích.

 

Lúc này Tô Nghênh Hạ vẫn chưa biết mình sẽ ngồi ở vị trí nào, nói: “Ngồi chỗ nào mà không giống nhau chứ, đúng là kỳ la.”

 

“Đương nhiên không giống nhau, em hãy nhớ kỹ ánh mắt của những người này hiện tại.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Ánh mắt?

 

Rất nhiều người nhìn bọn họ, trong mắt có nghi hoặc, có vài người đàn ông cũng lộ ra vẻ háo sắc rõ ràng, nhưng trong mắt Tô Nghênh Hạ, không có gì kỳ lạ cả, nghỉ hoặc là vì không quen biết nhau, về phần háo sắc, Tô Nghênh Hạ đã sớm quen rồi, dù sao cô cũng được vinh danh là đệ nhất mỹ nữ thành phố Thiên Vân.

 

“Chúng ta đi đâu vậy?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

 

“Em sẽ biết nhanh thôi.”

 

Nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, lúc này Phan Vân Vân cũng không nhịn được đặt câu hỏi: “Bọn họ muốn đi đâu?”

 

Mã Ngạn nhíu chặt mày, anh ta cũng rất muốn biết vần đề này, khách của khu vực số bốn còn không có người tới đón tiếp, nhưng lại có người đón tiếp Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, cho thấy khu vực bọn họ ngồi cao cấp hơn khu số bồn.

 

“Tên tiểu bạch kiểm này, thật đúng là con mẹ nó may mắn, một triệu của ông xem như uỗng phí rồi.” Mã Ngạn nghiền răng nghiền lợi nói.

 

Tầm mắt của hai người Dương Thần và bà chủ đã ngồi vào chỗ ở khu số năm cũng luôn theo sát Hàn Tam Thiên, bọn họ biết, hai người này sẽ không ngồi ở khu số năm, vị trí của hai người lập tức biến thành chuyện khiến người ta tò mò.

 

“Cậu đoán xem bọn họ sẽ ngồi đâu?” Bà chủ hỏi Dương Thần.

 

“Nếu thật sự muốn giành được dây chuyền Vĩnh Hằng, ngồi trong chỗ VỊP hàng đầu cũng không thành vấn đề.”

 

Dương Thần hít sâu một hơi nói.

 

Nếu theo phán đoán này, thật sự bọn họ có thể ngồi ở chỗ VIP hàng đầu, nhưng bà chủ vẫn luôn ôm thái độ hoài nghỉ về việc Hàn Tam Thiên muốn lấy được dây chuyền Vĩnh Hằng, dù sao Dương Thần đã từng nói với bà giá trị công ty của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên muốn dùng tiên của phụ nữ đề giữ mặt mũi cho mình, hơn hai triệu không nhiều lắm, nhưng hơn trăm triệu thì không phải việc Tô Nghênh Hạ có thể chịu đựng được.

 

“Hai người này là ai, trước kia chưa từng gặp, vậy mà có bản lĩnh ngồi ở vị trí VỊP cao nhất.”

 

“Không có tài sản một tỷ trở lên thì không có tư cách ngồi vào chỗ đó, chẳng lẽ người thanh niên kia là phú nhị đại hàng đầu?”

 

“Có thể được phía đấu giá coi trọng như vậy, xem ra anh ta định bỏ số tiền khổng lồ đổi nụ cười của hồng nhan, tiết mục áp chót hôm hay thật là thú vị, tôi nghe nói cả Lục Huân cũng rất có hứng thú với sợi dây chuyền Vĩnh Hằng này.”

 

Lục Huân là phú nhị đại nổi tiếng của đảo Bedrock, là người giàu có nhất trên hòn đảo này, sản nghiệp cả gia đình trên đảo Bedrock chiếm 30% toàn bộ đỏa Bedrock, tài lực vô cùng khủng khiếp, mà gã đã sớm buông lời muốn lấy dây chuyền Vĩnh Hằng, làm vậy cũng là để nhắc nhở những người khác một câu, chớ tranh giành với Lục Huân gã.

 

“Anh ta… anh ta vậy mà ngồi ở vị trí VỊP cao nhất.” Thấy Hàn Tam Thiên ngồi xuống, Mã Ngạn tức giận đến xanh mắt, vị trí khu số bốn bỏ ra một triệu mới mua được, trước mặt vị trí vlP trở nên buồn cười tột cùng, tiêu tiền còn không kiếm được lợi lộc, lúc này chỉ có ông trời mới hiểu được tâm trạng Mã Ngạn khó chịu bao nhiêu.

 

“Người phụ nữ này, đã giàu đến mức đó rồi hả?” Phan Vân Vân không phục nói, cô cứ vậy mà ngồi xuống vị trí một tỷ, chênh lệch địa vị đã không phải thứ cô ta có thể tưởng tượng.

 

Ánh mắt của Mã Ngạn tập trung lên người Hàn Tam Thiên nhiều hơn, bởi vì gã biết mình không sánh bằng Tô Nghênh Hạ, cũng chỉ có thể tìm an ủi tâm lý từ tên tiểu bạch kiểm ăn bám Hàn Tam Thiên này.

 

“Loại đàn ông này chỉ là vận may tốt mà thôi, gặp phải ông trời mắt mù.” Mã Ngạn oán hận nói.

 

Bên kia, biểu cảm của bà chủ và Dương Thần khác nhau, bởi vì Dương Thần đã sớm ngờ tới sẽ là kết quả thế này, nhưng một tia may mắn cuối cùng bà chủ ôn hoàn toàn tan thành mây khói.

 

“Xem ra suy đoán của cậu đúng rồi, vị chủ tịch Tô Nghênh Hạ này chỉ là thứ, cậu ta mới là chủ.” Bà chủ cảm thán nói.

 

“Có phải chủ hay không, hãy xem buổi đấu giá lát nữa bắt đầu sẽ biết.” Dương Thần nói, mặc dù như vậy, anh cũng không thể nào khẳng định suy đoán của mình chắc chắn chính xác, bởi vì ngồi ở vị trí đó thì không tốn tiền, trừ phi Hàn Tam Thiên thật sự có thể giành được dây chuyền Vĩnh Hằng.

 

Sau khi ngồi xuống Tô Nghênh Hạ có chút khó hiểu, bởi vì khu vực khác đều có không ít người, chỉ có chỗ này chỉ có hai người bọn họ.

 

“Sao ở đây lại không có những người khác ngồi?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK