Chương 64
Tô Nghênh Hạ nhận được toàn bộ sự ủng hộ của mọi người trong hội nghị nhà họ Tô, đây chính là kỳ tích đầu tiên.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tô Hải Siêu không cam lòng trở lại văn phòng của mình. Anh ta biết, một khi Tô Nghênh Hạ làm được chuyện này địa vị của anh ta ở trong công ty sẽ lập tức giảm xuống. Sau này không nói tới chuyện sẽ bị Tô Nghênh Hạ giẫm lên đầu lên cổ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh ta trở thành chủ tịch trong tương lai.
“Không được, mình nhất định phải nghĩ ra cách bước ra khỏi tình cảnh khó khăn này.” Tô Hải Siêu nghiễn răng nghiến lợi nói.
Lúc này, Tô Quốc Lâm cũng đi vào phòng làm việc, vẻ mặt không cam lòng.
“Bây giờ Tô Nghênh Hạ đã dọn vào biệt thự Sơn Yêu, lại còn nhận được quyền điều hành công ty, thật sự rất đáng giận.”
Tô Quốc Lâm tức giận bất bình nói.
“Ba nghĩ cách giúp con đi. Con nhất định phải đoạt lại quyền hành, nếu không chúng ta chỉ có thể ăn nói khép nép ở trước mặt Tô Nghênh Hạ thôi.” Tô Hải Siêu nói.
Tô Quốc Lâm thở dài, tất nhiên là ông ta đã nghĩ rất nhiều cách. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, quả thực không có kế nào có thể thực hiện được cả. Hơn nữa bà cụ đã lên tiếng, cũng không ai có thể thay đổi được.
“Hải Siêu, ba tới tìm con không phải là để giúp con nghĩ cách. Ba tới đây là để nhắc nhở con, trong khoảng thời gian này nhất định không được làm xằng làm bậy.” Tô Quốc Lâm nói.
“Ba.” Tay của Tô Hải Siêu đập xuống bàn công tác, anh ta tức giận đứng dậy: “Chẳng lẽ ba muốn con chấp nhận sự thật sao?”
“Hải Siêu, nếu con gây phiền toái cho Tô Nghênh Hạ trong lần hợp tác này, con có nghĩ tới hậu quả của nó là gì không? Nếu nhà họ Tô phá sản, tất cả chúng ta cũng tiêu đời.” Tô Quốc Lâm nói.
Khuôn mặt Tô Hải Siêu dữ tợn, nghiên răng nghiền lợi hận không thể giết chết Tô Nghênh Hạ. Nhưng anh ta hiểu những lời này của Tô Quốc Lâm có ý gì. Hợp tác quan trọng hơn, không được phép xảy ra bất cứ sai lầm nào. Cho dù anh ta thật sự có thể nghĩ ra cách, nhưng không dám đi thử dễ dàng như vậy.
Sự sống chết của nhà họ Tô cũng chính là sự sống chết của anh ta!
Hơn nữa nếu để bà cụ biết anh ta đứng ở giữa gây khó dễ, địa vị của anh ta ở nhà họ Tô sẽ càng ngày càng thấp. Ít ra bây giờ bà cụ vẫn đứng về phía anh ta, chẳng qua là vì bắt đắc dĩ nên mới giao quyền hành cho Tô Nghênh Hạ mà thôi.
Tô Diệc Hàm đẩy cửa văn phòng ra, sau đó bước vào.
“Hải Siêu, chúng ta còn một cách nữa.” Tô Diệc Hàm nói.
“Cách gì?”
“Anh giúp em tìm ra người tặng sính lễ.
Chỉ có anh ấy mới có thể thay đổi tình trạng của nhà họ Tô hiện giờ.” Tô Diệc Hàm nói. Cô ta không thể chấp nhận bản thân lại sống dưới chân của Tô Nghênh Hạ một cách dễ dàng như vậy được.
Người duy nhất có thể giúp cô ta xoay người chỉ có vị công tử thần bí nhà họ Hàn kia. Chỉ cần anh ấy xuất hiện, tình hình nhà họ Tô chắc chắn sẽ có sự biến đổi.
Tô Nghênh Hạ nắm được cơ hội hợp tác với bất động sản Nhược Thủy đúng là không tôi, nhưng nếu có một nguồn vốn lớn nhập vào nhà họ Tô, nhà họ Tô sẽ còn lo lắng tới việc hợp tác thất bại sao?
Vẻ mặt của Tô Hải Siêu vô cùng bình tĩnh.
Người bí ẩn đột nhiên xuất hiện này quả thực là một bước đột phá. Trong đám con gái thế hệ sau của nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ là người duy nhất đã kết hôn, nói cách khác phần sính lễ này có thể liên quan tới tất cả mọi người, nhưng riêng cô ta lại không có phần.
Cho dù người mà anh ta coi trọng không phải là Tô Diệc Hàm, nhưng chỉ cần anh ta bỏ vốn vào nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ sẽ không thể lấy thúng úp voi ở trong công ty nữa.
“Được, anh sẽ cho người nỗ lực đi điều tra chuyện này.” Tô Hải Siêu trả lời rất dứt khoát.
Tô Diệc Hàm vui vẻ nở nụ cười. Cô ta cho rằng người mà đối phương nhìn trúng chính là mình. Thế nên chỉ cần tìm ra vị công tử thần bí kia là cô ta có thể tiếp tục chỉ tay năm ngón trước mặt Tô Nghênh Hạ.
Đến giờ tan tầm, Hàn Tam Thiên lái xe tới quầy bán quà vặt của Mặc Dương. Ông chủ bình thường mà lại không bình thường này vẫn giống như trước, chẳng qua trong ánh mắt đã có thêm một tia lệ khí.
“Làm không ít chuyện xấu nhỉ.” Hàn Tam Thiên rút một điếu thuốc đưa cho Mặc Dương.
Mặc Dương nhăn mũi, cười khổ nói: “Vốn cũng không định làm máy chuyện phạm pháp. Nhưng hết cách rồi, những người đó không nghe lời, chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.”
Hàn Tam Thiên rít một hơi, sau đó phun ra một vòng khói lớn, nói: “Lúc trước anh may mắn cỡ nào mới được lên làm đại ca của thành phố Thiên Vân vậy, không cần dùng quả đấm ở khu vực xám, chẳng lẽ chỉ dựa vào việc nói miệng thôi hả?”
Mặc Dương cười ngượng ngùng, nói: “Trước kia cứ tùy tiện đặt mấy cái bẫy là được, đâu cần phải ra tay đâu. Nhưng bây giờ lại không làm thế được, ai cũng trở nên thông minh hết rồi.”
“Đúng là không thể nhìn ra anh lại là một người thông minh như vậy. Giết người không thấy máu, cao thủ là đây chứ đâu.”
Hàn Tam Thiên cười nói.
“Đương nhiên.” Mặc Dương nhíu mày đắc ý, tiếp tục nói: “Khi nào thì cậu mang em dâu tới đây ăn một bữa cơm chứ?”
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Tạm thời tôi chưa cho cô ấy tiếp xúc với mấy chuyện này. Anh cũng không cần cố ý giúp cô ấy.
Chuyện ở thương trường có thể không liên lụy tới khu vực xám là tốt nhất.”
Hàn Tam Thiên biết, “ăn cơm” †rong miệng Mặc Dương cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm một cách thuần túy. Đây là muốn Tô Nghênh Hạ ra mặt, tránh cho những người không có mắt tìm tới trêu chọc cô.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chuyện này không cần thiết.
Mặc Dương gật đầu, không nói thêm câu gì.
Đến giờ, Hàn Tam Thiên lái xe đến trước của công ty. Chỉ chốc lát sau, Tô Nghênh Hạ mặt ủ mày ê bước lên xe.
Cô thở dài hết lần này đến lần khác.
“Lúc anh còn nhỏ, ông có nói với anh là mỗi một lần thở dài thì thịt sẽ gầy đi một ít.
Em muốn giảm béo hả?” Hàn Tam Thiên cười nói.
Hiện giò Tô Nghênh Hạ không có lòng dạ nào đùa giỡn với Hàn Tam Thiên, cô lại thở dài một hơi, sau đó nói: “Bà nội và Tô Hải Siêu làm chuyện ngu xuẫn, bây giờ lại muốn em đi giải quyết, nhưng em cũng không giải quyết nỗi.”
“Sao lại thế?” Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.
Tô Nghênh Hạ kể cho Hàn Tam Thiên nghe về chuyện ngu xuân mà bà cụ và Tô Hải Siêu làm: “Anh nói xem có phải bọn rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đi tìm việc để làm đúng không? Đang hợp tác bình thường, không có vấn đề gì, giờ thì hay rồi, Chung Lương không nhận điện thoại của em, cũng không chịu gặp em, việc hợp tác cũng bị trì hoãn.”
“Chuyện này… đúng là rất phiền toái. Bạn cùng lớp của anh không ở trong nước, bây giờ anh cũng không thể nào liên lạc được.” Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Tô Nghênh Hạ trộm nhìn Hàn Tam Thiên.
Tuy rằng cô không da mặt dày đến nỗi trực tiếp nhờ Hàn Tam Thiên hỗ trợ, nhưng nói nhiều như vậy, thật ra cũng có nói bóng nói gió. Không nghĩ tới anh lại không giúp được gì, vậy là chuyện này coi như xong đời rồi.
“Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ vô cùng dịu dàng gọi một tiếng.
Trong lòng Hàn Tam Thiên khẽ động, anh cố kìm chế ý cười nơi khóe miệng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt của Tô Nghênh Hạ không khỏi trở nên đỏ bừng, cô cắn môi, nửa ngày cũng không nói được một câu.
Hàn Tam Thiên không vội, vẫn lẳng lặng chờ.
“Anh có thể… giúp em được không?” Tô Nghênh Hạ cuối cùng cũng thốt ra được mấy lời này.
Hàn Tam Thiên làm bộ như không nghe thấy, nhìn không chớp mắt tiếp tục lái xe.
Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tai hồng tiếp tục nói: “Nếu anh chịu giúp em, em sẽ để anh ngủ trên giường, được không?”
Càng về sau âm lượng lại càng nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vậy.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại nghe rất rõ, không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng.
Anh xử lý chuyện này như vậy chủ yếu là vì muốn nhà họ Tô hiểu được tầm quan trọng của Tô Nghênh Hạ mà thôi. Không nghĩ tới lại có thể đột phá mối quan hệ giữa anh và Tô Nghênh Hạ, đây quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Được.” Hàn Tam Thiên không chút do dự nói.
Trái tim của Tô Nghênh Hạ lập tức đập thình thịch, nai con chạy loạn, một đường cúi đầu cho tới lúc về đến nhà.
Chuyện này có Hàn Tam Thiên ra mặt, cơ hội chuộc lỗi sẽ lớn hơn một chút. Tô Nghênh Hạ không lo lắm về chuyện hợp tác, trong lòng lại lo về việc chung chăn chung gối với Hàn Tam Thiên hơn, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì đó hay không?
Tuy rằng Tô Nghênh Hạ là cô gái vô cùng xuất sắc cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng cô vẻn vẹn chỉ yêu đương một lần.
Lội ngược dòng về năm học cấp hai, tình cảm lúc ấy rất đơn thuần, cô mới chỉ nắm tay cậu nam sinh kia thôi. Nhưng thứ cô phải đối mặt hiện giờ lại là một sự thay đổi Vô cùng quan trọng.
Tô Nghênh Hạ không biết mình đã chuẩn bị tốt hay chưa. Chẳng qua máy chuyện này đối với vợ chồng mà nói quả thật rất bình thường. Trong nội tâm của cô có một việc không muốn thừa nhận nhưng nó lại một sự thật không thể phủ nhận, đó chính là coi chuyện lần này như một bước đột phá trong mối quan hệ giữa cô và Hàn Tam Thiên.
Càng muốn thì trong lòng lại càng sợ hãi, kèm theo đó lại có thêm một chút chờ mong.
Nhưng nghe người ta nói, làm chuyện này thật sự rất đau!
Thôi cứ kệ đã, đến lúc đó rồi tính sau.
Hai người trở lại biệt thự Sơn Yêu. Lúc cửa biệt thự được mở ra, hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đều mờ mịt không hiểu.
Bên trong phòng khách toàn là mấy thứ chai lọ, đồ trang trí giá rẻ, nháy mắt đã kéo thấp giá trị của căn biệt thự xuống.
Tô Nghênh Hạ lùi về phía sau vài bước, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải mình vào nhầm nhà rồi không.
“Chuyện này…” Hàn Tam Thiên không nói nên lời.
Sau khi Tô Nghênh Hạ lấy lại tinh thần, bèn đoán được ai là người làm ra chuyện này, cô nồi giận đùng đùng bước vào nhà.
Tưởng Lam vẫn giữ vẻ mặt vênh váo, thấy Tô Nghênh Hạ về bèn không thể chờ được lên tiếng khoe khoang: “Thế nào, có phải căn nhà này trông đẹp hơn rất nhiều đúng không, đây đều công sức mẹ tỉ mỉ bồ trí đó.”