Chương 137: Kẻ gian
Hàn Tam Thiên ở dưới bóng cây, gật đầu với Viêm Quân, nhưng cũng không gọi Nam Cung Thiên Thu.
Bất kính bát hiếu?
Hàn Tam Thiên không có, anh đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, hơn nữa Nam Cung Thiên Thu không đối xử với anh như con cháu, làm thế nào anh gọi Nam Cung Thiên Thu là bà nội được?
“Tôi đã trở lại, bà muốn tôi làm gì?” Hàn Tam Thiên bĩnh tĩnh hỏi.
Nam Cung Thiên Thu cắn răng nói: “Nhà họ Hàn thế nào lại có loại không có học như mày, nếu không phải Hàn Quân ngồi tù, mày vĩnh viễn không thể về cái nhà này.”
Đối với việc Nam Cung Thiên Thu khinh bỉ, Hàn Tam Thiên cũng không có buồn lòng gì đó, vì từ nhỏ đến lớn, đã là thói quen.
“Nghe nói Hàn Thành sắp chết, cần tôi chăm sóc người thân sắp chết sao?” Hàn Tam Thiên nói.
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu dữ tợn, cây gậy trong tay đánh vào đầu vai Hàn Tam Thiên, tức giận mắng: “Nói như thế nào cũng là cha mày, không có cha mày, sẽ không có mày, mày như thế nào lại có thể nói như vậy?”
Bả vai rất đau, nhưng cả lông mày Hàn Tam Thiên cũng không nhăn chút nào, nói: “Không có tôi, sẽ không có Hàn Quân, bà không phải là muốn chói bỏ đấy chứ?”
“Hừ, mày làm sao có thể so sánh với Hàn Quân được, nó là người thừa kế nhà họ hàn, mà mày chỉ loại bỏ đi mà thôi, là đồ vô dụng.” Nam Cung Thiên Thu khinh thường nói.
“Nhanh chóng nói chuyện chính đi, tôi có thời gian cùng bà lãng phí đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
*Đi tìm Thi Tinh đi, liếc mắt thấy mày cũng đáng ghét, nhanh chóng cút đi.” Nam Cung Thiên Thu nói.
Hàn Tam Thiên vừa dịch bước chân, đột ngột dừng lại, nói: “Đừng đùa với lửa, tôi còn có thể cho gã một con đường sống.”
“Hàn Tam Thiên, mày có ý gì hả?” Nam Cung Thiên Thu tức giận đến mức cả người phát run, thằng nhãi này còn cảnh cáo bà, hoàn toàn không bà nội nó đây vào mắt mà.
Sau khi Hàn Tam Thiên đi xa, Nam Cung Thiên Thu mới ngồi xuống, tức giận vô cùng.
“Vẫn là Hàn Quân tốt, có thể cho mình niềm vui, loại không có ai dạy này, cũng dám nói chuyện với mình như vậy, hoàn toàn không đem bà nó vào mắt, nó tốt nhất là nên chết bên trong ấy đi.” Nam Cung Thiên Thu độc ác nói.
Lúc trước bà muốn Hàn Tam Thiên ngồi tù thay Hàn Quân, nhưng hiện tại lại có ý tưởng mới.
Chỉ có Hàn Tam Thiên chết ở trong nhà giam, chuyện này mới có thể vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
“Viêm Quân, tôi biết ông không muốn giết nó, nhưng ông là người nhà họ Hàn, tôi phải làm chuyện này, hy vọng ông đừng nhúng tay vào.” Nam Cung Thiên Thu nói.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này.” Viêm Quân nói, bất luận chuyện gì, cũng chứng tỏ Hàn Quân. Nói cách khác, nếu Hàn Quân rơi vào tay Hàn Tam Thiên, ông cũng không quan tâm.
Nhưng Nam Cung Thiên Thu cũng không suy nghĩ đến ý đó, bởi vì bà cho rằng, Hàn Tam Thiên về tới Yên Kinh, nhất định phải chết!
Đi vào bệnh viện, Hàn Tam Thiên thấy Hàn Thành nằm trên giường bệnh.
Thi Tỉnh trốn tránh ánh mắt của Hàn Tam Thiên, không dám nhìn thẳng, vì bà cảm thấy chuyện này đối với Hàn Tam Thiên là không công bằng, nhưng Nam Cung Thiên Thu lên tiếng, bà không dám không làm theo.
“Là bởi vì ông ta sắp chết, cho nên mới bảo tôi trở về, vì tôi trở về, nên ông ta mới chết?” Hàn Tam Thiên đối diện với Thi Tỉnh hỏi.
Nghe nói như thế, Thi Tinh trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ nó đã nhận ra điều gì rồi sao?
Thấy Thi Tinh không nói chuyện, Hàn Tam Thiên tiếp tục nói: “Cho dù ông ta có chết, cũng không thể làm cho Hàn Quân rời khỏi Tần Thành trở về tham gia tang lễ, không bằng để tôi gặp Hàn Quân một lần đi.”
Mặt Thi Tinh trắng bệch, đầu cúi sâu xuống, kế hoạch của bà, Ẻ hình như đã bị Hàn tam Thiên nhìn thâu.
Chính là nếu nó đã biết, vì sao lại về?
Chẳng lẽ nó tình nguyện thay Hàn Quân ngồi tù sao? Điều này sao có thê!
“Tam Thiên, con…”
“Đây là tôi cho nhà họ Hàn cơ hội cuối cùng để quyết định, mấy người tự mình suy nghĩ đi.” Hàn Tam Thiên nói xong, rời khỏi phòng bệnh.
Thật lâu sau Thi Tinh vẫn chưa bình tĩnh được, đây là nó cho nhà họ Hàn cơ hội cuối cùng, có nghĩa gì!
Thi Tỉnh nghĩ không ra, vì cái gì mà bà lại nói với Hàn Tam Thiên, nguy hiểm của nhà họ Hàn, nguy hiểm này là do chính Hàn Tam Thiên mang đền!
Chẳng lẽ nó nhằm vào kế hoạch của nhà họ Hàn?
Lấy năng lực hiện của Hàn Tam Thiên, đối phó với nhà họ Hàn sẽ không dễ dàng, những chuyện nhỏ nhặt ở thành phố Thiên Vân nhà họ Hàn không để ở trong mắt. Mà lấy năng lực của Tần Lâm cũng không thể chống lại nhà họ Hàn.
Cái gọi là cơ hội của Hàn Tam Thiên, như Hàn Quân và Nam Cung Thiên Thu mà nói, thì có thể là cho anh ấy cơ hội. Bởi vì anh ấy cũng không thể bỏ được anh em ruột thịt, nhưng chuyện này nếu giống như anh ấy suy nghĩ, Hàn Tam Thiên sẽ không có lý do gì mà đi để ý ruột thịt cả.
Lúc sau, Thi Tỉnh hít một hơi thật sâu, nhìn Hàn Thành trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, nói: “Mẹ nó quyết định, thật sự đối đầu sao? Vì cái gì mình lại có cảm giác bắt an.”
“Năm đó đạo sĩ kia nói như vậy, hoàn toàn thay đổi cái nhìn của hai người, Hàn Quân vậy nên được mẹ coi trọng, nhưng Hàn Tam Thiên lại là cái định trong mắt bà nội. Nhưng mà… nhưng mà hai người họ, đều là con của chúng ta.”
Hai ngày trước sinh nhất mười hai tuổi, sau khi bà tình cờ gặp được, một người tự xưng là đạo sĩ trên núi xuống, tên ấy bói cho anh em nhà họ Hàn một quẻ.
Hàn Quân có số đế vương, nhà họ Hàn trong tay nó, nhất định có thể phồn hoa, phát triển.
Mà Hàn Tam Thiên, lại mệnh kẻ phản bội, có thể liên lụy đến nhà họ Hàn.
Cho nên khi đó, Nam Cung Thiên Thu không coi Hàn Tam Thiên là cháu trai.
Sau đó, Hàn Quân nói ngọt, càng được bà yêu thích, tất cả yêu thương đều dồn cho Hàn Quân, Hàn Tam Thiên lại càng không thể được đối xử như thế.
Chuyện này rất ít người biết, Thi Tỉnh thậm chí cảm thấy vô cùng vớ vẫn. Vì cái gì những lời mơ hồ đạo sĩ kia nói, là thật là giả, không thể nào xác định, nhưng là Nam Cung Thiên Thu lại tin không hề nghỉ ngờ.
“Có lẽ người có thể đứng đầu nhà họ Hàn, không phải Hàn Quân, mà là Hàn Tam Thiên.” Lập trường của Thi Tinh ở giữa, bà nhận ra rõ ràng năng lực của Hàn Quân cùng Hàn Tam Thiên. Người trước thích ăn chơi đàng điềm, lãng phí, cả ngày dâm ô rượu thịt, đối với sự nghiệp một chút tâm cũng không có.
Người sau tuy bị đuổi ra khỏi Yến Kinh, ở rễ nhà họ Tô, nhưng nó nhẫn nhục chịu đựng đồng thời lại ngầm tạo thế lực.
Thi Tỉnh không điều tra sâu nhưng cũng biết thành phố Thiên Vân có rất nhiều chuyện liên quan đến Hàn Tam Thiê. Lấy phương diện năng lực mà nói, Hàn Quân so ra kém cỏi hơn Hàn Tam Thiên nhiều lắm.
Chính là Nam Cung Thiên Thu bị Hàn Quân dỗ ngon dỗ ngọt, làm sao có thể nhìn ra năng lực của Hàn Tam Thiên.
Hiện tại Thi Tỉnh chỉ hy vọng chuyện này không xảy ra sai lầm gì, mà sau khi Hàn Quân đi ra, có thế sửa đổi, trở thành trụ cột của nhà họ Hàn.
“Anh nhất định phải phù hộ nhà họ Hàn.” Thi Tinh nói xong câu đó, run run rút ống thở.
Lúc sau, Hàn Thành hoàn toàn tạm biệt thế giới này, đối với ông chết đi cũng là giải thoát.
Thi Tinh khóc lóc thảm thiết, dù sao đó cũng là người mà bà dành tình cảm trọn đời. Nhưng vì nhà họ Hàn, bà không thể không làm như vậy, hơn nữa kế hoạch Nam Cung Thiên Thu như vậy, Hàn Thành là con trưởng, là một phần không thể thiêu.
“Mẹ, Hàn Thành đi rồi.” Thi Tinh nói với Nam Cung Thiên Thu trong điện thoại.
Trong nhà Nam Cung Thiên Thu im lặng chốc lát, nói: “Mẹ biết rồi, đưa tin ra ngoài đi, sau đó mẹ thay Hàn Quân xin tạm tha.”
Trong lòng Nam Cung Thiên Thu không có đau buồn là giả, dù sao đó cũng là con bà, nhưng vì Hàn Quân, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hàn Thành chết, tin này rất nhanh truyền khắp Yến Kinh, nhưng không có bao người kinh ngạc, dù sao mấy người đó thông qua bệnh viện cũng đã biết trước tình huống, vẫn hôn mê bắt tỉnh, còn không bằng chết đi để giải thoát.
Sau khi tin tức lan truyền, Nam Cung Thiên Thu một bên gọi điện thoại, hy vọng có thể cho Hàn Quân tạm thời ra tù, tiễn đưa Hàn Thành.
Nhưng đáp án về khiến cho Nam Cung Thiên Thu vô cùng tức giận, đối phương dù nói cái gì cũng không chịu, Hàn Quân không thể tạm thả ra, việc này làm Nam Cung Thiên Thu tức đến hộc máu.
Bà chính là lấy mạng của Hàn Thành để có cơ hội, nếu Hàn Quân không thể về nhà, như vậy tất cả kế hoạch của bà đều đổ bễ rồi.