Chương 367:
“Có thể cõng em không?” Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: “Đương nhiên là được.”
Tô Nghênh Hạ tươi cười đầy mặt nhảy lên lưng Hàn Tam Thiên, hai tay vòng lấy cổ Hàn Tam Thiên thật chặt, vẻ mặt hạnh phúc gồi đầu lên vai.
“Sau khi chúng ta già rồi, có nên tìm một nơi cảnh vật đẹp thế này để dưỡng lão hay không?” Tô Nghênh Hạ hỏi.
“Chỉ cần em vui, đương nhiên không thành vẫn đề, anh sẽ xây dựng cho em một thế ngoại đào nguyên bằng mọi giá.”
Hàn Tam Thiên nói.
Hạnh phúc vui vẻ dạt dào trên khóe môi Tô Nghênh Hạ càng thêm dày đặc, tuy rằng tương lai còn xa, nhưng cô biết rõ, Hàn Tam Thiên đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được, bởi vì anh không phải là một kẻ không giữ lời.
“Chúng ta… chúng ta sau này, nhất định sẽ có rất nhiều con cháu nhỉ.” Sắc mặt Tô Nghênh Hạ đỏ đến mức sắp chảy nước, câu này nếu Hàn Tam Thiên còn không hiểu, cô thật sự không còn cách nào khác.
“Hít.” Đột nhiên vẻ mặt Hàn Tam Thiên đau đớn, giơ chân lên, gót chân bị vỏ sò cắt đứt một đường thật dài, máu chảy liên tục.
“Sao thế?” Tô Nghênh Hạ không thể quan sát tình huồng dưới chân Hàn Tam Thiên, khó hiểu hỏi.
“Hình như chân đạp phải thứ gì đó cắt bị thương rồi.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ lo lắng nói: “Mau thả em xuống, để em xem thử.”
Ngồi xỗm trước mặt Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ nhìn máu tươi chảy không ngừng, cuống đến mức bật khóc, nói: “Chúng ta đến bệnh viện đi.”
Chút đau đón này với Hàn Tam Thiên mà nói không đáng là gì, sau khi cảm nhận được sự quan tâm của Tô Nghênh Hạ, ngược lại còn có chút hưởng thụ loại cảm giác này, dùng máu đổi lấy sự quan tâm của Tô Nghênh Hạ, hình như là một chuyện vô cùng đáng giá.
“Không sao, một vết đứt mà thôi, cũng không phải bị thương gì nặng, không cần đến bệnh viện.” Hàn Tam Thiên nói.
“Không được, lỡ như nhiễm trùng thì sao bây giờ, em nói đi là đi.” Tô Nghênh Hạ nắm tay Hàn Tam Thiên, thái độ kiên định nói.
Hiếm khi Tô Nghênh Hạ hung hăng như vậy, đương nhiên Hàn Tam Thiên phải nể mặt, hai người rời khỏi bãi cát, sau khi gọi một chiếc xe thì chạy tới bệnh viện.
Xếp hàng đăng ký khám bác sĩ, sau máy bước phức tạp, vết thương đã ngừng chảy máu, bác sĩ cũng chỉ xử lý khử trùng đơn giản, miệng vết thương không sâu, có lẽ sẽ lành nhanh thôi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Dương Thần gọi điện tới, nói đã tìm được homestay rồi, gửi định vị cho Hàn Tam Thiên, sau đó hai người lại bắt xe đi về phía homestay.
“Tối nay anh có chút việc, có thể sẽ về nhà muộn, bữa tối em và Dương Thần Từ Đồng ăn sớm một chút, không cần chờ anh.” Trên đường đến homestay, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.
Đối với chuyện của Hàn Tam Thiên, từ trước đến nay Tô Nghênh Hạ đều không hỏi nhiều, cô bết Hàn Tam Thiên không phải người rảnh rỗi như bề ngoài, cả thành phố Thiên Vân đều cho rằng anh là kẻ bất lực ở nhà nấu nướng giặt giữ, nhưng qua chuyện Hàn Tam Thiên quen đám người Mặc Dương, Tô Nghênh Hạ đoán được rằng thật ra anh làm rất nhiều chuyện không muốn để người khác biết, nếu không, tại sao những đại nhân vật kia có thể có quan hệ tốt với Hàn Tam Thiên như vậy.
vào homestay, nơi này đã cách xa trung tâm thành phó, cảnh vật đẹp đẽ, hơn nữa người lui tới cũng ít, là một noi tốt.
Trong lòng Dương Thần có vài suy đoán về sắp xếp của Hàn Tam Thiên, chắc là anh lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đưa thư đến một chỗ an toàn khác.
“Đi theo tôi.” Hàn Tam Thiên nói với Dương Thần.
Sau khi hai người ra khỏi nhà, Dương Thần hỏi: “Anh để bọn tôi ở đây là lo Lục Huân sẽ mang đến nguy hiểm cho Tô Nghênh Hạ sao?”
Hàn Tam Thiên gật đầu, cho Dương Thần biết chuyện này cũng không sao, anh nói: “Tối nay tôi phải đi gặp Lục Huân, có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, tôi cũng chưa biết.”
Dương Thần rất muốn xem trò hay, coi thử rốt cuộc Hàn Tam Thiên có khả năng đối phó Lục Huân hay không, nhưng vào lúc này, anh quan tâm an toàn của Hàn Tam Thiên hơn, trên đảo Bedrock có thể đối phó Lục Huân hay không, thật ra cũng không quan trọng, chuyện ở thành phố Thiên Vân đã nói rõ hết thảy, hơn nữa quan hệ hiện tại của anh và Hàn Tam Thiên không tệ, sau này cũng có cơ hội được Hàn Tam Thiên đề bạt.
“Tại sao không trực tiếp rời khỏi?” Dương Thần khó hiểu hỏi.
“Anh cũng biết năng lực của Lục Huân trên đảo Bedrock, anh cho là tôi đi được hả?” Hàn Tam Thiên nói.
Những lời này khiến vẻ mặt của Dương Thần trở nên nặng nề cực kì, anh chỉ cân nhắc đến việc tại sao Hàn Tam Thiên không đi, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng có đi được hay không.
Lục Huân mắt mặt trước mặt mọi người, đối với vị công tử nhà họ Lục này mà nói, nếu như không tìm lại mặt mũi, vậy chuyện này sẽ trở thành trò cười cả đời của gã, sao gã có thể dễ dàng để Hàn Tam Thiên rời khỏi đây.