Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Cái này hết khiêm tốn rồi nhé

Mấy chương trước nhóm làm lỗi font chữ mong các bạn thông cảm! Mong các bạn nhắc những sai lầm bên mình lên nhớm facebook để nhóm kịp thời sữa chữa cho cả nhà! cám ơn cả nhà đã đọc tại truyen3.one!

Trong phòng, Thiên Xương Thịnh nhìn Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới, càng xem càng hài lòng, quả là người được chọn hoàn mỹ làm cháu rễ của ông, chỉ tiếc, người như vậy, thế mà lại đến nhà họ Tô ở rễ.

Ánh mắt Thiên Xương Thịnh khiến cả người Hàn Tam Thiên nỗi da gà, vội vàng nói: “Ông nhìn chằm chằm vào cháu làm gì, tuổi cũng không ít rồi không có sở thích đặc biệt gì chứ.”

“Tên khốn nhà cậu, nói nhảm cái gì đó, sao ông cụ tôi đây có thể có ý gì với cậu.” Thiên Xương Thịnh trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên nói.

“Này này này, ông có thể kính trọng thầy giáo chút không thé, đây là thái độ nói chuyện với thầy của ông hả?” Hai tay Hàn Tam Thiên chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Thiên Xương Thịnh, anh cũng chưa quên cái chuyện bái làm thầy kia đâu.

Thiên Xương Thịnh sửng sốt, nét mặt già nua hơi hơi đỏ lên.

“Ông là chủ nhà họ Thiên, nhân vật tai to mặt lớn đứng đầu ở thành phố Thiên Vân chúng ta, bãi nước miếng trên mặt đất kia, mùi vị cũng không thơm đâu.” Hàn Tam Thiên cười nhắc nhở nói.

Vẻ mặt Thiên Xương Thịnh có thể nói cực kỳ xuất sắc, âm u khó lường, còn sắp vặn vẹo thành một cục.

“Chẳng lẽ cậu còn muốn một bó tuổi như tôi dâng trà bái thầy với cậu?” Thiên Xương Thịnh khó chịu nói.

“Thế thì không cần, nhưng mà ông phải nhớ, cháu là thầy của ông là được.” Hàn Tam Thiên nói. Cái chuyện dâng trà bái thầy quá đáng như vậy, anh đương nhiên sẽ không làm, hơn nữa tuổi của Thiên Xương Thịnh đáng tuổi bậc cha chú, Hàn Tam Thiên không muốn bị sét đánh .

“Xem như thằng nhóc cậu biết điều, gọi cậu là thầy cũng không phải không thể, nhưng mà cậu phải đồng ý với tôi một việc.”

Thiên Xương Thịnh nói.

“Học sinh tốt của cháu ơi, ông còn muốn tý mặt mũi nào không thế? Làm gì có học sinh đưa ra yêu cầu với thầy giáo.” Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

Có thể nói chuyện như vậy với Thiên Xương Thịnh, nhưng Thiên Xương Thịnh lại không nổi giận, Hàn Tam Thiên là người đầu tiên trong thành phố Thiên Vân.

“Cậu cứ kiêu ngạo đi, để khi nào tôi tóm được điểm yếu của cậu, xem tôi chỉnh chết cậu.” Thiên Xương Thịnh đe dọa nói.

Lúc này, Thiên Linh Nhi chạy chậm một mạch vào trong phòng, nếu không phải cha cô cứ bắt cô đi theo chào hỏi khách khứa cùng, Thiên Linh Nhi tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ Hàn Tam Thiên chơi cờ với Vương Mậu.

“Thế nào, thắng không? Vừa nãy em nhìn thấy ông Vương rời khỏi, tâm trạng không được tốt cho lắm.” Mặt mày Thiên Linh Nhi chờ mong hỏi Hàn Tam Thiên.

“Không thắng, nhưng cũng không có thua.” Hàn Tam Thiên nói.

“Hòa à? Có điều cũng giỏi lắm rồi, ông Vương chính là ngôi sao trong giới cờ vây của thành phố Thiên Vân chúng ta, không ngờ anh thế mà lại đánh ngang tay với ông.” Thiên Linh Nhi cười nói.

“Ngôi sao này bây giờ đã bị Hàn Tam Thiên giãm dưới chân rồi.” Thiên Xương Thịnh cười nói, chẳng có tí xíu nào quan hệ tới ông, nhưng tâm trạng của ông lại rất sảng khoái, cùng chung vinh dự.

“Là sao ạ?” Thiên Linh Nhi khó hiểu nhìn Thiên Xương Thịnh hỏi.

“Nếu không phải tên nhóc thối Tạ Phi kia cố ý làm hỏng ván cờ, ông Vương của con nhất định sẽ thua.” Thiên Xương Thịnh chỉ vào quân cờ rơi vãi đầy đất nói.

Thiên Linh Nhi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.

Lúc ban đầu cô nghĩ Hàn Tam Thiên có thể thua đừng thảm quả là tốt rồi, lại thấy bộ dáng khi Vương Mậu rời đi, nghĩ rằng có lẽ Hàn Tam Thiên biểu hiện có khả năng khiến Vương Mậu nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ tới, Hàn Tam Thiên thế mà thắng được Vương Mậu.

Đó chính là hội trưởng hiệp hội cò vây, là người giỏi nhất trong giới cờ vây ở thành phố Thiên Vân đáy!

“Thật… thật vậy hả?” Tròng mắt của Thiên Linh Nhi đều sắp rớt xuống luôn.

“Chàng trai, khiêm tốn quá chính là giả tạo đó.” Thiên Xương Thịnh cười nói.

Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ nhún nhún vai, nói: “Có cho ông thêm mười lần cơ hội, ông cũng vẫn thua thôi, đây không tính là khiêm tốn chứ.”

Thiên Xương Thịnh dở khóc dở cười, câu này mà rơi vào trong tai Vương Mậu, ông phải bị đả kích biết bao nhiêu đây.

Thiên Linh Nhi giống như một fangirl nhìn thấy thần tượng của mình, đôi mắt ửng hồng, trái tim nhộn nhạo, đánh đàn hay, đánh nhau cũng giỏi, chơi cờ thế mà cũng giỏi như vậy, anh như là không gì không làm được.

Trong mắt Thiên Linh Nhi, Hàn Tam Thiên gần như hoàn mỹ, khuyết điểm duy nhất là anh đã kết hôn.

Chẳng qua cái này không lo, dù sao kết hôn cũng có thể ly hôn.

“Hàn Tam Thiên, anh chừng nào thì ly hôn?” Thiên Linh Nhi bắt giác buột miệng hỏi.

Hàn Tam Thiên sửng sốt, nói: “Tại sao tôi phải ly hôn?”

Lời nói không kìm lòng được của mình khiến Thiên Linh Nhi cảm thấy có chút bắt lịch sự, dù sao con gái cũng phải rụt rè một tý, vội vàng nói: “Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”

“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Hàn Tam Thiên nói xong, đi về phía cửa vào.

“Anh cẩn thận chút nhé, Tô Hải Siêu chắc sẽ tìm anh gây sự đó.” Thiên Linh Nhi nhắc nhở nói.

Hàn Tam Thiên không quay đầu lại vẫy vẫy tay, nói: “Tôi chưa : từng đề anh ta vào mắt, anh ta cũng không xứng là đối thủ của tôi.

Đợi đến khi Hàn Tam Thiên rời khỏi, Thiên Linh Nhi đột nhiên thở dài, hai vai rủ xuống, cúi đầu, dáng vẻ bị vét hết sức sống.

“Làm sao thế? Cảm thấy cậu ta rất ưu tú, sợ bản thân không xứng?” Thiên Xương Thịnh cười nói.

“Ông nội, anh ấy giỏi như vậy, có thể để ý con sao?” Thiên Linh Nhi bĩu môi nói.

Thiên Xương Thịnh hiền từ sờ đầu Thiên Linh Nhi, nói: “Con chính là người nhà họ Thiên chúng ta, cậu ta có giỏi, có thể giỏi tới cỡ nào, sao trong thành phố Thiên Vân có người mà con không xứng cơ chứ.”

Thiên Linh Nhi được những lời an ủi này khiến tâm trạng tốt hơn một chút, cả cái thành phố Thiên Vân, nhà họ Thiên mới là nhà có địa vị cao nhất. Cô muốn tìm chồng, đều có thể nhồi đầy con sông vây quanh thành phố, sao có thể có người mà cô không xứng với cơ chứ.

“Ông nội, ông làm học trò của anh ấy không?” Thiên Linh Nhi cười nói.

Vẻ mặt Thiên Xương Thịnh cứng ngắc, không ngờ Hàn Tam Thiên lại nói chuyện này cho Thiên Linh Nhi, đây không phải là cố ý muốn khiến ông mắt mặt à?

“Ông nội, chính ông từ nhỏ đã dạy con, làm người không thể nuốt lời đó.” Thiên Linh Nhi nói.

Thiên Xương Thịnh cắn răng, sau đó gật đầu.

“Làm.”

Trong miệng Thiên Linh Nhi truyền ra tiếng cười như chuông bạc, ông nội bái thầy, đây là tin tức lớn ở thành phố Thiên Vân đó.

“Nhóc con, con phải giữ bí mật cho ông nội, nếu không, cái khuôn mặt già nua của ông còn đặt đâu cho được nữa.” Thiên Xương Thịnh nhắc nhở nói.

“Vâng, nhưng ông cũng phải giúp con tạo nhiều cơ hội gặp mặt với Hàn Tam Thiên, không thì một cô gái như con, cũng chẳng thể cứ mãi chủ động hẹn anh ấy đúng không.” Thiên Linh Nhi nói.

“Nói rồi đó.”

Già trẻ cấu kết với nhau làm việc xấu, đạt thành hiệp nghị, còn cố ý ngoéo ngón tay.

Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi khách sạn, Tô Hải Siêu nỗi giận đùng đùng lao tới.

Bữa tiệc đã sớm kết thúc, khách khứa đều rời đi, Tô Hải Siêu cố ý chờ anh đây.

“Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày hại tao mất mặt ở trong trường hợp này, hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Tô Hải Siêu nghiến răng nghiền lợi nói với Hàn Tam Thiên.

“Tao hại mày?” Hàn Tam Thiên khẽ cười, nói: “Đây là cá cược chính mày đề nghị, hình như chẳng liên quan gì đến tao mà?”

“Nếu không phải Thiên Linh Nhi ra mặt, sao tao có thể quỳ xuống trước tên ăn hại nhà mày, mày đừng nghĩ rằng qua lại gần gũi với nhà họ Thiên là mày muốn làm gì thì làm. Loại người ăn hại như mày, chờ bọn họ lợi dụng xong, bất cứ lúc nào cũng đá văng mày ra được.” Vừa nói, Tô Hải Siêu vừa vung nắm tay về phía Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười: “Chỉ bằng mày mà đánh thắng được tao sao?”

Tô Hải Siêu tức giận quá sức, cũng mặc kệ từng chịu thiệt hai lần trong tay Hàn Tam Thiên.

Nắm tay còn chưa vung đến trên mặt Hàn Tam Thiên, Tô Hải Siêu đã đau đớn ôm lấy bụng, lùi lại suốt mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất.

“Hàn Tam Thiên, sớm hay muộn có một ngày tao sẽ giãm mày chà đạp dưới chân, ông đây muốn mày chết!” Tô Hải Siêu căm giận quát.

Hàn Tam Thiên chẳng hề dao động cảm xúc, đe dọa của cái loại vô dụng như Tô Hải Siêu với anh mà nói giống như là gãi ngứa.

“Có một ngày mày sẽ phát hiện, lời nói của mày ngu xuẫn đến cỡ nào, hi vọng khi đó, mày đừng sợ hãi quá.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Nhìn bóng lưng Hàn Tam Thiên rời đi, Tô Hải Siêu giận nghiền chặt răng. Cho tới nay hình tượng của Hàn Tam Thiên ở trong mắt anh ta đều là kẻ yếu đuối, hơn nữa thanh danh của Hàn Tam Thiên trong thành phố Thiên Vân cũng là anh ta tuyên truyền ra, người như thế, dựa vào tư cách gì mà giẫm lên đầu anh ta.

“Tao tuyệt đối sẽ không để loại chuyện đó xảy ra, chờ tao ngồi lên vị trí chủ tịch nhà họ Tô, tao muốn mày và Tô Nghênh Hạ cút ra khỏi nhà họ Tô.” Tô Hải Siêu cắn răng đứng lên, phủi sạch bụi bặm trên người.

Bà nội, bà già mãi không chết nhà bà, rốt cuộc khi nào thì bà mới chịu vào quan tài!

Hàn Tam Thiên chưa về nhà mà gọi điện thoại cho Mặc Dương, biết ông ở hộp đêm Mordor, liền lái xe đến hộp đêm.

Lamborghini chạy trên đường trong thành phố, gần như một trăm phần trăm thu hút mọi ánh mắt, nhưng ai có thể nghĩ đến, chủ nhân chiếc xe này lại là Hàn Tam Thiên tên ăn hại nỗi tiếng ở thành phố Thiên Vân đâu?

Đỗ xe xong trước cửa hộp đêm Mordor, những cô gái quyến rũ đi ngang qua không tự chủ được đá lông nheo với Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên chẳng thèm ngó tới họ, lập tức đi vào hộp đêm, làm tổn thương trái tim của rất nhiều hoa thơm cỏ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK