Chương 154:
Lúc Tô Diệc Hàm nhìn thấy vét thương trên mặt Tô Nghênh Hạ, nhịn không được cười thành tiếng, cô ta lên tiếng trêu chọc: “Tô Nghênh Hạ, cô cho đầu vào trục quay của máy giặt đây à?”
Nghe thấy Tô Diệc Hàm cười nhạo, Tô Nghênh Hạ nói với giọng lạnh lùng: “Liên quan quái gì đến cô chứ?”
Gần đây sau khi Tô Diệc Hàm cầm được sính lễ, đột nhiên có tiền, cả người đều trở nên cao ngạo. Hơn nữa hiện tại cô ta cũng không để ý tới công việc ở công ty, chỉ chờ nhà họ Hàn tới cưới. Bây giờ cô ta đã học cách làm con dâu của nhà giàu có. Vì thế sự lạnh nhạt trong lời nói của Tô Nghênh Hạ khiến Tô Diệc Hàm cảm thấy không vui một chút nào.
“Đúng thật là không liên quan gì đến tôi. Chẳng qua dù thế nào cô cũng là người phụ trách hạng mục phía Tây thành phó. Tôi chỉ hy vọng cô có thể để ý tới bộ mặt đại diện cho công ty mà thôi. Nhìn cô xem, mặc máy thứ giẻ rách gì không biết nữa.” Tô Diệc Hàm nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Một chiếc váy của cô hiện giờ, chí ít cũng trên mười ngàn đồng, không phải cửa hàng bán đồ hiệu thì sẽ không vào, quần áo không phải năm chữ số cũng lười xem. Thế nên trong mắt của cô ta, hình tượng của Tô Nghênh Hạ không khác gì một tên ăn mày cả.
Nhìn dáng vẻ như nhà giàu mới nổi của Tô Diệc Hàm, Hàn Tam Thiên nhịn không được muốn cười. Mấy ngày nữa sẽ tổ chức buổi họp mặt gia đình, đến lúc đó sẽ bắt cô ta phải nhỗ tiền ra.
Thật sự không biết trong lòng cô ta sẽ cảm thấy như nào.
“Bác sĩ, chúng tôi đăng ký trước, hẳn phải khám cho chúng tôi trước chứ?” Hàn Tam Thiên không thèm quan tâm người phụ nữ cao ngạo này, anh quay sang hỏi bác sĩ.
Tô Diệc Hàm cũng không chịu thua, nói với bác sĩ: “Xem cho tôi trước đi, về sau tôi sẽ gả vào nhà giàu có, chẳng may xảy ra chút bất chắc gì, ông không chịu trách nhiệm nỗi đâu.”
Bác sĩ rất ghét loại thái độ này của Tô Diệc Hàm, hơn nữa vết thương trên tay cô ta cũng chỉ là một miệng vết thương nhỏ, cơ bản không hề nghiêm trọng. Tới muộn một chút có khi miệng vết thương cũng đã khép lại ấy chứ, vì thế bác sĩ bèn nói: “Cô ra bên ngoài chờ đi.”
Tô Diệc Hàm nghe được lời này, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm, thân thể của cô ta vô cùng quý giá, tên bác sĩ này thế nhưng không chịu khám cho cô ta.
“Ông đã nghĩ kĩ chưa? Đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến ông không làm nổi chức bác sĩ này luôn đấy.” Tô Diệc Hàm lạnh lùng nói.
Bác sĩ nói với vẻ không sao cả: “Đăng ký xếp hàng, dựa theo số để khám bệnh, đây là quy định của bệnh viện rồi.”
Tô Diệc Hàm nghiền răng, nói: “Cái đồ ngu ngốc, chúng ta cứ chờ xem.”
Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông không thể nào lý giải được sự ngang ngược của mấy kẻ có tiền. Có chút tiền là có thể coi trời bằng vung sao?
Vết thương trên mặt Tô Nghênh Hạ không nhẹ, nhưng đa số đều là vết thương ngoài da, kê một số đơn thuốc dùng để bôi ngoài da, bôi lên vết thương trên mặt, còn có thuốc uống để trị ứ máu. Bác sĩ dặn Tô Nghênh Hạ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, h trong vòng nửa tháng vét thương có thể khỏi hẳn.
Đi đến cửa bệnh viện, Tô Diệc Hàm lái một chiếc xe Audi TT đứng chắn ở trước mặt hai người. Xe vẫn chưa lắp biển, xem ra là mới mua, sau khi có tiền đúng thật là khác biệt hoàn toàn với lúc trước.
“Tô Nghênh Hạ, khuôn mặt của cô vốn đã không dễ nhìn rồi.
Ngày thường phải bảo vệ nó kĩ một chút, néu không kẻ bắt lực như Hàn Tam Thiên cũng có tư cách đá cô đi đó. Đến lúc đó cô muốn khóc cũng không khóc nỗi đâu.” Tô Diệc Hàm cười nói.
Tô Nghênh Hạ còn chưa kịp phản bác, Hàn Tam Thiên đã mở miệng nói: “Tiền của cô không phải đã tiêu hết rồi đó chứ?
Cũng đừng quên lời nhắc nhở của tôi.”
*“Ngu ngốc.” Tô Diệc Hàm trợn trắng mắt, nhìn Hàn Tam Thiên giống như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: “Tôi dùng tiền như thế nào, anh lấy tư cách gì để quản tôi? Anh là cái thá gì? Với lại tôi cảnh cáo anh, đừng nguyền rủa tôi, anh cho rằng tôi sẽ sợ Tô Nghênh Hạ sao? Bây giờ có thể làm việc ở công ty hay không, đối với tôi mà nói nó cũng không còn quan trọng nữa.
Anh nhìn tôi xem, thấy tôi có giống người thiếu tiền không?”
Tô Diệc Hàm nói xong, cố ý duỗi tay, tay phải đeo đồng hò, tay trái đeo vòng vàng.
“Biết chiếc đồng hồ này giá bao nhiêu tiền không? Ba trăm nghìn, cả đời này anh cũng không mua nỗi đâu.” Tô Diệc Hàm cười đắc ý nói.
Nhìn Tô Diệc Hàm nghênh ngang rời đi, Tô Nghênh Hạ giận không thể át. Sính lễ này rõ ràng là của cô, không nghĩ tới lại rơi vào tay của Tô Diệc Hàm, để cô ta kiêu ngạo như vậy.
“Đừng tức giận, buổi họp mặt gia đình cũng sắp tới rồi.” Hàn Tam Thiên lên tiếng an ủi.
Tô Nghênh Hạ nghĩ ngợi một lúc, đúng là không có gì đáng để tức giận, chờ đến buổi họp mặt gia đình, Tô Diệc Hàm sẽ phải nhỗ toàn bộ tiền ra, đến lúc đó cô ta cũng chỉ có thể khóc thôi.
Sau khi trở lại biệt thự, Tô Nghệnh bôi thuốc ở trong phòng.
Tưởng Lam lén lút bước vào trong phòng, sau đó còn đóng cửa rồi khóa trái lại.
“Mẹ định làm gì vậy?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ khó hiểu.
Tưởng Lam ngồi ở bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào, con hỏi nó chưa? Nó rốt cuộc là ai vậy?”
Trên đường từ bệnh viện về nhà, có mấy lần Tô Nghênh Hạ suýt chút nữa đã hỏi ra khỏi miệng, nhưng đều bị cô nhịn xuống.
Lúc trước cô cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng bây giờ không chỉ tò mò, lại còn có thêm một chút sợ hãi. Cô lo sau khi bản thân biết được sự thật, khoảng cách giữa cô và Hàn Tam Thiên sẽ càng lúc càng xa, cũng sẽ không xứng với Hàn Tam Thiên.
“Mẹ à, con không dám hỏi.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Chuyện này thì có gì mà không dám chứ. Nó là chồng của con, con hỏi nhà nó đang làm gì, không phải là một chuyện rất bình thường sao?” Tưởng Lam vội vàng nói, bây giờ bà thật sự rất nóng lòng muốn biết Hàn Tam Thiên là ai.
“Mẹ dám thì mẹ đi hỏi đi.” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên cứng đờ. Trước kia bà đắc tội với Hàn Tam Thiên nhiều như vậy, nào có lá gan đi nhiều chuyện. Hiện tại bà còn ước gì không cần phải xuất hiện ở trước mặt Hàn Tam Thiên, tốt nhất là có thể khiến Hàn Tam Thiên quên bà luôn.
“Mẹ… mẹ hỏi như thế nào giờ.” Tưởng Lam lắp bắp nói.
Tô Nghênh Hạ vẫn không thể quyết định nên xử lý chuyện này như thế nào. Nhưng sau khi Tưởng Lam tới đây, cô đột nhiên có quyết định.
Mặc kệ Hàn Tam Thiên là ai, bọn họ vẫn là vợ chồng với nhau, vậy là đủ rồi. Cô không hy vọng nhân tố có khả năng phá hoại tình cảm của hai người xuất hiện.
Anh ấy là ai, có quan trọng đến vậy không?
“Mẹ, anh ấy chính là Hàn Tam Thiên, thân phận của anh ấy là gì cũng không quan trọng.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Con… Con không định hỏi cậu ta sao?” Tưởng Lam nói với vẻ không cam lòng, sự tò mò trong lòng giống như giòi bọ đang lúc nhúc, khiến cho trái tim của bà cảm thấy ngứa ngáy. Nếu Tô Nghênh Hạ không chịu đi hỏi, bí ẳn này có lẽ sẽ không thể giải đáp.
“Con không đi, nếu mẹ có hứng thú thì tự mẹ đi đi.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ quyết đoán.
Nếu đổi lại là trước kia, Tưởng Lam sẽ có lá gan này, nhưng bây giờ có cho bà một trăm tim gấu gan báo thì bà cũng không dám.
Thi thể của Nam Cung Thiên Thu tuy rằng đã được mang đi, nhưng cảnh bà treo cổ lơ lửng giữa không trung, cả đời này cũng không thể nào xóa nhòa trong trí óc của Tưởng Lam.
Bà liên tục lắc đầu, nói: “Con không hỏi thì mẹ cũng không hỏi.
Nhưng mà con có thể nói vài lời hay giúp mẹ được không, mẹ xin lỗi nó cũng được.”
“Mẹ, nếu anh ấy muốn trách mẹ thì còn chờ đến tận bây giờ không?” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam cũng biết đạo lý này, nhưng trong lòng bà lại cảm thấy không yên ổn, dù sao trước kia đã làm nhục Hàn Tam Thiên nhiều lần như vậy.
“Chỉ cần về sau mẹ không làm anh ấy khó xử thì sẽ không có chuyện gì cả.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Nếu không, hai đứa sinh cho mẹ một đứa cháu đi. Có một đứa con, chắc nó sẽ không trách mẹ nữa đâu.” Tưởng Lam đề nghị.
Tô Nghênh Hạ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cô với Hàn Tam Thiên, lần thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, làm gì có chuyện phát triển nhanh đến mức sinh con đẻ cái chứ?
Hơn nữa Hàn Tam Thiên quả thực là một tên đầu gỗ, Tô Nghênh Hạ cũng không biết đến tận lúc nào mới có thể xảy ra quan hệ với Hàn Tam Thiên, trở thành một đôi vợ chồng chân chính.
Biệt thự nhà họ Tô.
Tô Diệc Hàm thường xuyên tới đây ăn cơm, Tô Hải Siêu cũng dung túng cô ta. Dù sao anh ta còn đang hy vọng sau khi Tô Diệc Hàm được gả vào nhà giàu có, có thể giúp nhà họ Tô lần nữa mở rộng phát triển.
Hôm nay gặp Tô Nghênh Hạ ở bệnh viện, đối với loại chuyện tốt như vậy, Tô Diệc Hàm tất nhiên sẽ không nhịn được mà kể cho Tô Hải Siêu nghe.
“Không phải cô ta ra ngoài bị coi thường, rồi bị người ta đánh chứ?” Sau khi Tô Hải Siêu nghe xong, khinh thường nói.
“Ai biết cái đồ đê tiện kia làm gì. Dù sao cũng rất thảm, nhìn vết thương của cô ta, có khi đến buổi họp mặt gia đình vài ngày tới cũng chưa khỏi hẳn ấy. Đến lúc đấy chúng ta có thể chế giễu cô ta.” Tô Diệc Hàm cười nói.
“Buổi họp mặt gia đình, anh đã chờ nó rất lâu rồi. Vị trí chủ vị kia, cuối cùng cũng đến phiên anh được ngòi lên.” Tô Hải Siêu nói “Đúng rồi, nếu lúc đó Hàn Tam Thiên dám đến, anh phải đuổi kẻ bắt lực này ra. Nhà họ Tô chúng ta không thể để anh ta đặt chân vào được. Bây giờ em nhìn thấy anh ta thôi cũng cảm thấy buồn nôn rồi. Nếu có anh ta ở đó, đến cơm em cũng không nuốt nỗi ấy chứ.” Tô Diệc Hàm lên tiếng nhắc nhở.
Yêu cầu nhỏ này, Tô Hải Siêu tất nhiên sẽ thỏa mãn cô ta: “Người mà em nhìn không vừa mắt, làm sao anh có thể cho anh ta tới đó chứ. Bây giờ em chính là quý nhân của nhà họ Tô chúng ta, về sau còn nhờ em chiếu cố nhiều hơn ấy chứ.”
Tô Diệc Hàm nghe được lời này, tâm trạng đắc ý lập tức bộc lộ ra ngoài, nói: “Yên tâm đi, chờ em gả qua đó, em nhất định sẽ bảo bọn họ đầu tư vào nhà họ Tô. Anh chuẩn bị trở thành người trẻ tuổi có tương lai nhất ở thành phố Thiên Vân đi.”