Chương 483:
Hàn Tam Thiên nhắc nhở Tưởng Lam, ở bên ngoài ngoại trừ họ Hàn ở nước Mỹ, ở Yên Kinh còn có kẻ thù, mặc dù Hàn Tam Thiên không biết rõ hiện tại đối phương có biết đến sự tồn tại của anh hay không, nhưng mà dưới tình hình có thể giữ bí mật, Hàn Tam Thiên sẽ tận lực không đề cho thân phận của mình bị tiết lộ ra ngoài, nếu không áp lực mà anh phải đối mặt sẽ càng lớn.
Có thể khiến cho Hàn Thiên Dưỡng giả chết, đồng thời vô thanh vô tức đưa Hàn Thiên Dưỡng đi, đối phương tuyệt đối không phải là gia tộc đơn giàn.
“Cũng không phải là chuyện gì để tăng thể diện, tôi có thể nói với ai chứ.” Giọng của Tưởng Lam bình thản.
“Ta cũng trở về phòng trước.” Tô Quốc Diệu theo sát lên lầu.
Tô Nghênh Hạ đến cạnh Hàn Tam Thiên, nắm tay của anh: “Đừng chấp nhát với bọn họ.”
“Anh đương nhiên sẽ không, nhưng mà anh có chút lo lắng mẹ sẽ đem thân phận của anh nói ra.” Hàn Tam Thiên lo lắng.
“Có quan hệ gì sao?” Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi, dưới cái nhìn của cô, theo tình huống của hiện tại, Hàn Tam Thiên không cần thiết phải giấu diếm thân phận của mình, hơn nữa thân là thiếu gia họ Hàn, nói không chừng có thể khiến cho những công ty ở Vân Thành sợ hãi, sẽ khiến cho bọn họ không dám tùy tiện đứng về phía Hàn Yên, đây cũng chính là một chuyện tốt.
“Bởi vì họ Hàn còn có kẻ thù, một khi bị bọn họ biết được thân phận của anh, anh sẽ phải đối mặt với càng nhiều phiền phức.” Hàn Tam Thiên giải thích.
Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ ngay lập tức khẩn trương, bất kể là chuyện gì có khả năng gây ra uy hiếp với Hàn Tam Thiên, cô đều không muốn xảy ra: “Đợi lát nữa em đi nhắc nhở bà một chút, để bà đừng nói lung tung.”
“Muốn nghe chuyện cũ hay không sao?
Một câu chuyện cũ cực kỳ dài lại không thú vị.” Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ, mặt mũi tràn đầy nhu tình.
Tô Nghênh Hạ biết, Hàn Tam Thiên muốn giải đáp thẳng thắn những hiếu kỳ mà cô đang có, mặc dù không có ngờ tới ngày này đột nhiên lại đến, nhưng mà ở trong lòng Tô Nghênh Hạ, cô đã sớm làm xong chuẩn bị.
“Có.” Tô Nghênh Hạ trả lời.
Sở dĩ Hàn Tam Thiên đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, cũng không phải là do thời cơ đã chín muôi, dựa theo dự tính trước kia của anh, anh muốn Tô Nghênh Hạ sau khi có kiến thức cùng nhận biết càng nhiều hơn bộ mặt u ám của xã hội, mới để Tô Nghênh Hạ biết được những chuyện này, bởi vì chỉ có như vậy, trong lòng Tô Nghênh Hạ mới càng dễ dàng tiếp nhận.
Nhưng với tình huồng hiện tại, Hàn Tam Thiên không thể không nói, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi khống chế của Hàn Tam Thiên, cho nên anh cần để cho Tô Nghênh Hạ biết được anh là người như thế nào, sau này có lẽ xảy ra tình huống gì.
Quay trở về phòng, hai người ở trên giường xếp bằng đối diện nhau, Tô Nghênh Hạ có chút khẩn trương nắm nắm tay Hàn Tam Thiên.
Đối với cô mà nói, hiện tại mới thật sự: là thời điểm quen biết Hàn Tam Thiên, mà con người đều có một loại bản năng, đều sợ hãi với chuyện mình không biết, cô không rõ sau khi biết những chuyện này, quan hệ với cùng Hàn Tam Thiên có thể hay không xảy ra thay đồi.
“Bọn họ là cặp song sinh, từ ngày được sinh ra, đã được mọi người chú ý đến, oanh động toàn bộ Yên Kinh.”
“Nhưng mà năm mười hai tuổi, bi thương mới bắt đầu, một tên đạo sĩ xuất hiện,khiến cho địa vị của hai người anh em đó bị thay đổi, một người thì chí cao vô thượng, mà người kia ngược lại, lại giống như trẻ mồ coi, ngay cả người hầu trong nhà cũng xem thường, chuyện cha mẹ ruột hỏi thăm ân cần không còn xuất hiện, giống như toàn bộ thế giới đều vây quanh bên người anh trai mà thôi, từ lúc đó, người em trai đã phát thề, nhất định phải khiến cho người nhà họ Hàn đều phải sáng mắt.”
“Mười bốn tuổi, cậu ta bắt đầu lần kinh doanh đầu tiên trong đời mình.”
Trong phòng ngủ ở biệt thự Sơn Yêu, sau khi Tưởng Lam quay về phòng vẫn luôn lo lắng sợ sệt. Tuy thân phận của Hàn Tam Thiên khiến bà ta vô cùng sợ hãi, nhưng suy nghĩ kỹ một lúc, Tưởng Lam lại phát hiện thân phận như vậy vốn không có ý nghĩa gì cả, bởi vì đối thủ anh gặp phải bây giờ mạnh hơn rất nhiều so với nhà họ Hàn ở Yên Kinh, đã vượt qua khỏi phạm trù mà bà có thể lý giải. Hơn nữa sự tồn tại này chắc chắn sẽ mang lại cho bọn họ sự uy hiếp rất lớn.
Tưởng Lam là một người ích kỷ, hơn nữa xưa giò bà đã là người như vậy. Mọi suy nghĩ của bà ta chắc chắn luôn xoay quanh bản thân, ngay cả lần này, bà ta cũng không hề lo lắng cho Hàn Tam Thiên, mà đang lo lắng cho chính bản thân mình.
Nếu Hàn Tam Thiên không có cách nào để đối phó Hàn Yên, việc này rất có thể sẽ liên lụy đến bà, bà tuyệt đối không muốn bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống an nhàn mà bà ta đang hưởng thụ bây giờ.
“Bà đang nghĩ gì vậy?” Thấy Tưởng Lam trầm lặng như nước không nói lời nào, Tô Quốc Diệu mở miệng hỏi.
“Tôi đang nghĩ cách để giúp nhà họ Tô không bị liên lụy vào chuyện này. Ông cho rằng ai cũng không tim không phổi giống như ông hả, mặc kệ tất cả mọi thứ?”
Tưởng Lam lạnh lùng nhìn Tô Quốc Diệu, nói.
Ông ta thở dài, nói: “Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi chúng ta có thể nhúng tay nữa rồi. Lẽ nào bà đã nghĩ ra cách giúp được Hàn Tam Thiên sao?”
Tưởng Lam không chút do dự lắc đầu, nói: “Tôi không giúp được cậu ta, nhưng cần phải để nhà họ Tô không bị uy hiếp.”