Chương 379:
“Thật sự xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ không ngừng lắc đầu, nói: “Không phải lỗi của anh, không phải lỗi của anh. Là em có lỗi với anh, nếu không phải em lựa chọn đến đảo Cơ Nham, thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”
“Em ngốc à, sao anh có thể trách em được, chỉ trách do năng lực của anh còn chưa đủ mạnh. Anh đã nói, anh sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu một chút thương tổn nào. Bây giờ xem ra, anh phải nuốt lời rồi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Anh đã làm tốt lắm rồi, anh rất lợi hại. Ở trong lòng em, anh là người lợi hại nhất.
Em không muốn anh vì em mà phải chịu nhiều đau đớn như vậy.” Tô Nghênh Hạ nói.
Lục Huân đứng bên cạnh nhìn đôi uyên ương gặp nạn này, cười nhạo nói: “Mấy người muốn nói gì với nhau thì mau nói hết đi. Nếu không đợi lát nữa sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Hàn Tam Thiên, bây giờ mày đã hối hận vì đắc tội tao chưa?
Đảo Cơ Nham là địa bàn của Lục Huân tao. Đối đầu với tao, chẳng lẽ mày chưa từng nghĩ xem năng lực của mày đến đâu à?”
Tô Nghênh Hạ xoay người, quỳ xuống trước mặt Lục Huân, nói: “Cầu xin anh, thả anh ấy ra. Chỉ cần anh đồng ý thả anh ấy, muốn tôi làm chuyện gì tôi cũng sẽ „ làm.
“Nghênh Hạ, em đang nói gì vậy, chuyện này không liên quan đến em.” Hàn Tam Thiên vội vàng nói.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Tô Nghênh Hạ, Lục Huân cảm thán nói: “Anh cũng không phải là loại người không biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu em có thể thỏa mãn mọi yêu câu của anh, anh có thê suy nghĩ lại.”
“Anh muốn tôi làm gì?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ lạnh lẽo. Hơn ba năm nay, Hàn Tam Thiên đã vì cô mà trả giá quá nhiều, bây giờ hẳn là lúc cô nên báo đáp lại cho Hàn Tam Thiên.
“Trước tiên cởi quần áo ra, ngay tại đây.”
Lục Huân cười nói.
Tô Nghênh Hạ sững người, vô cùng khó khăn nâng tay lên.
Hàn Tam Thiên nhìn thấy cảnh này thì kích động nói: “Không, không, Nghênh Hạ, em không thể làm như vậy.”
Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ tươi cười quay đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Anh đã làm rất nhiều điều cho em rồi. Bây giờ chính là lúc em báo đáp anh. Chỉ cần có thể cứu được anh, dù phải trả một cái giá lớn như thế nào em cũng sẵn lòng.”
Trong mắt Hàn Tam Thiên chứa đầy sự kinh hoảng, nói: “Cho dù em làm như vậy, gã cũng không bỏ qua cho anh đâu.
Không được, tuyệt đối không được, anh xin em, cầu xin em đừng làm như vậy.”
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, Tô Nghênh Hạ là người quan trọng thứ hai trong cuộc đời anh, anh nhất quyết không thể trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ rơi vào tay của Lục Huân.
Nhưng với tình trạng hiện giờ của anh, ngay cả sức để đứng lên cũng không có, làm sao ngăn cản Tô Nghênh Hạ được?
“Hàn Tam Thiên, mày đừng nhiều lời nữa, †ình thâm nghĩa trọng như vậy thật sự quá cảm động. Cô ta nguyện trả giá vì mày nhiều như vậy, mày hẳn phải cảm thầy biết ơn mới đúng. Chờ tao thoải mái, nói không chừng lát nữa vui vẻ rồi tao sẽ tha cho mày cũng nên.” Lục Huân cười nói.
“Lục Huân, tao phải giết mày.” Hàn Tam Thiên giận dữ, nghiền răng nghiền lợi hét lên.
“Giết tao?” Ánh mắt Lục Huân trở nên lạnh lùng, đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, đá một cước vào bên hông Hàn Tam Thiên, nói: “Mày nhìn bộ dạng hiện tại của mày đi, có khác gì một con chó không? Mày lấy cái gì để giết tao. Tên rác rưởi đến cả việc nhúc nhích cũng không được.”
Hàn Tam Thiên dùng hết sức lực toàn thân, giãy giụa muốn đứng lên. Đối với anh mà nói, đau đón sớm đã không còn.
Nhưng chỉ dựa vào thể lực đến từ ý chí, sao có thể đánh nhau với thuộc hạ của Lục Huân được?
Lúc Hàn Tam Thiên bị đánh ngã trên mặt đất một lần nữa, vẻ mặt của anh đã bắt đầu trở nên tuyệt vọng, bởi vì anh không làm được bắt cứ chuyện gì cả.
“Thật lãng phí thời gian của ông đây. Tiếp theo mày nên nhìn cho kỹ người đàn bà dâm đãng này sẽ phóng túng trước mặt mày như thế nào đi.” Lục Huân nói xong, bèn quay sang nhìn Tô Nghênh Hạ, lên tiếng uy hiếp: “Cô còn ngây ngắn ở đó làm gì, muốn nhìn nó bị đánh nữa sao?”
Tô Nghênh Hạ nhắm mắt lại, khóc nức nở. Cô chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.
Làn da trắng nõn dần dần hiện ra. Lục Huân liễm liếm môi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Không ngờ người đàn bà dâm đãng của mày cũng rất quyến rũ đó chứ. Thật là đáng tiếc, vậy mà lại ở cùng với một tên vô dụng như vậy. Nếu biết tao sớm hơn thì cũng không đến mức để cho tên rác rưởi kia chiếm được của hời.” Lục Huân nói.
“Không, không được. Nghênh Hạ, anh xin em, không được. Dẫu anh có chết, cũng không muốn nhìn thấy gã vũ nhục em.”
Hàn Tam Thiên ngã trên mặt đất tuyệt vọng nói, hai mắt đỏ hoe chảy nước mắt.
Lúc này, một tên thuộc hạ đi xuống dưới hầm, nói với Lục Huân: “Lục thiếu gia, có hai người xông vào nhà, nói là muốn gặp anh.”