CHương 507:
Mễ Phỉ Nhi mỉm cười, cô cũng chỉ nghe được vài tin tức ngoài luồng mà thôi, nhưng mọi chuyện đã phát triển đến bước này, mục đích của nhà họ Tô cô vẫn có thể đoán được. Hơn nữa cô còn nghe nói mấy chuyện này đều là từ trong miệng mắy chị em của Tưởng Lam truyền ra, thê thì nó lại càng có hàm ý sâu xa.
“Nhanh đi nấu cơm đi. Chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến em đâu, quan tâm như vậy làm gì.” Mễ Phỉ Nhi nhắc nhở.
“Vâng ạ.” Dương Manh mỉm cười, quay về lại phòng bếp.
Mễ Phỉ Nhi rút điện thoại ra. Đến cả bạn bè của cô cũng đang bàn tán về chuyện này. Hơn nữa tất cả đều đang mắng chửi Hàn Tam Thiên, ví anh như tên đàn ông đều cáng của thế kỷ. Như vậy đã đủ để thấy sức ảnh hưởng của chuyện này ở thành phố Thiên Vân lớn đến cỡ nào.
Khách sạn Bán Đảo.
Hàn Yên hào phóng bỏ tiền ra bao cả khách sạn, bởi vì cô ta không muốn bị bất kỳ ai làm phiền. Chỗ cô ta ở không cho phép bắt kỳ loại người tạp nham nào xuất hiện. Hàn Yên cũng không muốn lúc mình ra khỏi cửa sẽ gặp phải những người không liên quan.
Trong mắt Hàn Yên, chúng sinh không hề bình đẳng, đều là mấy con kiến bò tới bò lui dưới chân cô ta, đương nhiên là không có tư cách ngang hàng với cô ta rồi.
“Tiểu thư, Hàn Tam Thiên ly hôn với Tô Nghênh Hạ là vì muốn bảo vệ nhà họ Tô sao?” Hàn Thanh nói với Hàn Yên.
“Tên vô dụng này đúng là sỉ tình. Có điều sao tôi có thể để nhà họ Tô vào mắt chứ?
Đối phó với loại gia tộc nhỏ bé rác rưởi này, chỉ làm bản tay tôi mà thôi.” Hàn Yên nói với vẻ mặt khinh bỉ. Mắt cô ta còn cao hơn cả đầu, vì thế cũng có yêu cầu khá cao với kẻ địch của mình. Nhà họ Tô chẳng qua chỉ là một gia tộc có chút danh tiếng ở thành phố Thiên Vân mà thôi, cô ta sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân để đi đối phó với loại gia tộc thắp kém này.
Hàn Thanh nhoẻn miệng cười, nói: “Cậu ta cho rằng bản thân cậu ta có bao nhiêu trọng lượng ở trong mắt của tiểu thư chứ?
Tiểu thư tự mình đến Trung Quốc đã là sự cân nhắc cực lớn đối với cậu ta rồi.”
“Chỉ tiếc là ba bảo tôi đừng giết cậu ta, nếu không chuyện này đã dễ giải quyết hơn rất nhiều rồi.” Hàn Yên bát đắc dĩ thở dài một hơi. Cha cô ta nói người nhà họ Hàn không thể tương tàn lẫn nhau.
Nhưng ở trong mắt của Hàn Yên, sao cô ta có thể xem loại vô dụng như Hàn Tam Thiên là người một nhà được. Cho dù trong cơ thể của họ đang chảy cùng một dòng máu, Hàn Yên vẫn không muốn thừa nhận.
“Nếu như anh ta không muốn đổi họ, lẽ nào chúng ta cứ phải đấu đá mãi với anh ta như thế này sao? Tiểu thư sao có thể ở một nơi thối nát như này mãi được?” Bản thân Hàn Thanh chỉ là người hầu. Nhưng cô ta vẫn cứ xem thường Trung Quốc như trước, càng khỏi phải nói tới thành phố nhỏ nhoi như thành phố Thiên Vân.
Thậm chí Hàn Thanh còn cho rằng, Hàn Yên xuất hiện ở nơi này không khác gì là một sự sỉ nhục đối với Hàn Yên.
“Tôi sẽ có cách bắt anh ta đổi họ. Nếu anh ta cứ làm chậm trễ thời gian của tôi, giết rồi thì sao, cùng lắm thì bị ba mắng một trận thôi mà.” Ánh mắt của Hàn Yên trở nên âm u.
Lúc này Hàn Phong vô cùng lo lắng chạy vào trong phòng, ngay cả gõ cửa cũng quên mắt.
“Hàn Phong, đây không phải là lần đầu tiên chị cảnh cáo em, phải gõ cửa trước khi vào chứ.” Hàn Yên nói với vẻ bất mãn.
Hàn Phong chẳng hề để ý đến sự tức giận của chị gái, mỉm cười đi đến bên cạnh Hàn Yên, nói: “Chị, trước đây chúng ta vẫn hay ngủ chung một phòng mà, chị có cần phải so đo chuyện nhỏ như vậy với em không?”
“Đó là lúc còn nhỏ, bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành rồi, lẽ nào chị phải cởi hết quần áo trước mặt em sao?” Hàn Yên trừng mắt nói.
“Ha ha.” Hàn Phong cười ngượng ngùng, nói: “Chị thấy cô gái này thế nào?”
Trên điện thoại là ảnh chụp của Tô Nghênh Hạ, nhìn vào góc độ của bức ảnh, rõ ràng là cô bị chụp lén.
“Từ khi nào em chơi đùa với phụ nữ còn thông báo trước với chị một tiếng vậy.
Không giống em chút nào cả.” Hàn Yên cảm thấy vô cùng ngoài ý muồn.
“Chị à, cô ây chính là Tô Nghênh Hạ.”
Hàn Phong nuốt nước bọt, hiển nhiên có hứng thú với Tô Nghênh Hạ.
Hàn Yên nhíu mày, nói: “Từ khi nào em lại cảm thầy hứng thú với giày rách vậy?
Hơn nữa còn là giày rách của Hàn Tam Thiên nữa chứ.”