Chương 40
“Thưa cô, xin cô đừng cô ý gây sự ở đây nữa. Cô cũng không chịu nhìn tình hình hiện giờ à? Lúc này làm gì còn chỗ ngồi cho cô nữa, đồng ý chờ thì chờ, không muốn chờ thì đi đi. Nơi này của chúng tôi cũng không thiếu một vị khách như cô.”
Nhân viên thu ngân nói với thái độ ngạo mạn.
Tô Nghênh Hạ tức giận đến nỗi muốn đánh người. Lý do ngụy biện gì chứ, chẳng lẽ cứ khách nhiều là được quyền có thái độ phục vụ như thế hả? Với lại nếu đã đặt chỗ thì cũng nên có quy định của việc đặt chỗ.
Quan trọng hơn nữa, Tô Nghênh Hạ chỉ bảo vệ quyền lợi của bản thân mà thôi, lại bị cô ta nói là cố tình gây sự!
“Tôi không đi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Tô Nghênh Hạ xoa eo nói.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Tam Thiên nhịn không được nở nụ cười. Đúng là cô không thể nghĩ ra thủ đoạn nào độc ác hơn, cách hành xử và nói chuyện giống như máy đứa trẻ con vậy.
“Bảo vệ, ở đây có người muốn gây chuyện.” Nhân viên thu ngân nói vào bộ đàm, không hề nể mặt muốn đuổi Tô Nghênh Hạ ra ngoài.
Ba bảo vệ tới rất nhanh. Cuộc nói chuyện ở bàn thu ngân khiến cho không ít thực khách chú ý, người nào cũng đang ngồi xem trò hay.
Lúc này quản lý sảnh chính cũng đi tới, dáng vẻ oai phong lẫm liệt nói với nhân viên thu ngân: “Có chuyện gì sao?”
“Quản lý, cô gái này cố tình gây sự, tôi còn định kêu bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài.” Nhân viên thu ngân nói.
Nhìn thấy người có quyền hành quyết định ra mặt, Tô Nghênh Hạ đúng lý hợp tình nói: “Tôi đã đặt chỗ vào lúc 5 rưỡi.
Nhưng vì sao lúc tôi tới lại hết chỗ?”
Quản lý nhìn đồng hồ, nói: “Thật ngại quá, bây giờ đã quá thời gian. Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua câu thành ngữ “Quá thời gian quy định thì sẽ không chờ đợi”
hả?”
Suýt chút nữa Tô Nghênh Hạ đã bị những lời nói của quản lí làm cho tức hộc máu.
Lúc cô tới cũng không phải là 5 rưỡi.
“8 giò 25 phút tôi đã tới đây, lúc đấy còn chưa tới 5 rưỡi. Vậy mà mấy người lại nhường chỗ cho người khác.” Tô Nghênh Hạ nói, dáng vẻ tranh luận rất có lý lẽ, quyết tâm phải tìm lại sự công bằng cho bản thân.
“Người ở đâu mà bát nháo quá vậy. Cô còn tiếp tục có tình gây sự, tôi sẽ nói bảo vệ không cần phải khách sáo với cô nữa.”
Quản lí không kiên nhẫn nói. Đình Quân Duyệt có bao giờ thiếu người qua đường đâu, cho dù đuổi bọn họ ra ngoài thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc buôn bán cả.
Máy tên bảo vệ cùng nhau bước tới. Hàn Tam Thiên che chở Tô Nghênh Hạ ở sau lưng, lạnh giọng nói: “Ý của anh là chúng tôi cố tình gây sự?”
“Không phải à? Không nhìn thấy chỗ ngồi đã kín hết rồi sao? Đặt trước thì sao chứ, tôi không chừa cho anh, chính là không chừa cho anh đó. Không muốn ăn thì xéo đi, đơn giản biết bao nhiêu.” Quản lý khinh thường nói.
“Được rồi, tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là cố tình gây sự một cách nghiêm túc.” Hàn Tam Thiên nói.
Quản lý cũng không định để bọn họ gây chuyện rồi quấy rầy các vị khách khác ăn cơm. Hơn nữa hôm nay ông chủ còn ở đây, chẳng may làm phiền đến ông chủ, anh ta sẽ không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
“Đuổi ra, đừng để bọn họ ở chỗ này gây chướng mắt.” Quản lý nói với bảo vệ.
Ba tên bảo vệ giang tay muốn bắt Hàn Tam Thiên. Anh trở tay bắt lấy người nọ.
Trong lúc tên bảo vệ kia đang xoay người, lại bị anh đạp một cái ngã gục xuống.
Hai người còn lại thấy Hàn Tam Thiên dám ra tay, vì thế cả hai đều giơ nắm đắm lên.
Tô Nghênh Hạ biết mọi chuyện đã đi quá xa. Vốn định ngăn cản Hàn Tam Thiên nhưng anh đã chạy ra ngoài, một quyền cộng thêm một cước đánh ngã hai người kia.
Cả quá trình cũng không đến mười giây, ba tên bảo vệ đã nằm rên rỉ ở trên mặt đất. Tô Nghênh Hạ che miệng, quả thực không dám tin.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt mạnh mẽ này của anh, không khỏi có chút giật mình.
Đây là Hàn Tam Thiên nhẫn nhịn chịu đựng ba năm ở nhà họ Tô đó sao? Anh chính là người bị đánh sẽ không đánh trả, bị mắng sẽ không mắng trả mà, ai ngờ lại có thân thủ lợi hại như vậy!
Trước kia Tô Hải Siêu còn động tay với Hàn Tam Thiên, nếu lúc đó anh đánh trả thì kết cục của Tô Hải Siêu chắc chắn sẽ không tốt hơn máy tên bảo vệ này là bao.
Quản lý không ngờ Hàn Tam Thiên lại có thân thủ mạnh mẽ như vậy. Máy tên bảo vệ này đều không phải là người bình thường, ông chủ đã phải dùng một khoản tiền lớn mới mời được bọn tới đây. Mục đích chủ yếu là để không ai dám gây sự ở Đình Quân Duyệt, không ngờ lại bị Hàn Tam Thiên thu phục nhẹ nhàng như vậy.
“Tên nhãi, tôi cảnh cáo cậu, gây chuyện ở Định Quân Duyệt sẽ không có kết cục tốt đâu.” Quản lý nghiền răng nghiền lợi nói.
“Bảo ông chủ của mấy người cút ra đây.”
Hàn Tam Thiên nhìn về phía quản lý, nói với giọng điệu ra lệnh.
Quản lý muốn đuổi Hàn Tam Thiên đi là vì không muốn quấy rầy ông chủ. Bây giờ nghe thấy Hàn Tam Thiên ăn nói ngông cuồng như vậy, anh ta giận không thẻ át.
“Được thôi, cậu đã có lá gan này, hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cậu quỳ đi ra khỏi nơi này.” Quản lý lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi người.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền tới: “Chuyện này là sao?”
Quản lý nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức giống như quả cà tím, vội vàng chạy đến bên cạnh người nọ: “Ông chủ, ở đây có một tên nhãi không biết trời cao đất dày muốn gây sự, còn đánh bảo vệ bị thương.”
“À?” Lôi Xuyên rất có hứng thú nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Gã là người biết rõ hơn ai hết thực lực của ba tên bảo vệ ở đây. Một người lại có thể đánh thắng được ba tên bảo vệ, thực lực phải nói là không thể khinh thường.
Nhìn Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới một lượt, cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ, chẳng qua ba tên bảo vệ bị thương lại là sự thật không thể chối cãi.
“Người anh em, thân thủ không tồi đấy.
Có muốn đi theo tôi không, tôi sẽ cho anh ba mươi ngàn đồng một tháng.” Lôi Xuyên nói với Hàn Tam Thiên.
Anh cười khinh miệt, nói: “Anh là cái thá gì?”
Lôi Xuyên biến sắc, dựa vào địa vị của gã của thành phô Thiên Vân, nào có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với gã.
“Người anh em, tôi thấy cậu là một nhân tài, Lôi Xuyên tôi lại là người trọng dụng nhân tài, không so đo với cậu. Quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Lôi Xuyên lạnh lùng nói.
“Người của anh nói vợ tôi có tình gây sự.
Vậy tôi cố tình gây sự cho mấy người xem. Anh quỳ xuống trước mặt tôi thì tôi sẽ tha cho anh, thế nào?” Hàn Tam Thiên nói với thái độ cương quyết.
Cái miệng chúm chím hơi hé của Tô Nghênh Hạ đã nới rộng ra. Giò phút này.
thứ mà cô cảm nhận được ở trên người Hàn Tam Thiên không phải là yếu đuổi thấp hèn mà là cường thế! Cường thế đến độ khiến Tô Nghênh Hạ có loại cảm giác nếu trời có sụp xuống, anh vẫn có thể chống đỡ được!
Thì ra… dáng vẻ chân thật của anh chính là như vậy sao?
Lôi Xuyên cười giận dữ, trong ánh mắt đã toát ra sát ý. Chuyện ngày hôm nay nêu không xử lý ổn thỏa, sau này không phải Lôi Xuyên gã sẽ trở thành trò cười ở thành phố Thiên Vân sao?
“Mời máy vị khách kia về đi. Sẽ không thu tiền ăn hôm nay.” Lôi Xuyên lạnh giọng nói với quản lý.
Quản lý nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, khóe miệng cười lạnh. Đúng là cái đồ không biết sống chết, chọc giận anh Lôi, để xem cậu xong đời thế nào.
Sau khi Đình Quân Duyệt bắt đầu “giải tỏa”, những thực khách dù vẫn muốn xem trò hay nhưng không thể không rời đi. Bọn họ không khỏi thở dài vì đã bỏ lỡ mất trò hay.
Lúc mỗi người rời khỏi đều có một động tác và ánh mắt vô cùng tiêu chuẩn là lắc đầu và khinh thường.
Đắc tội với Lôi Xuyên, chê mình sống quá lâu hả?
Lúc này Tô Nghênh Hạ có chút sợ hãi, cô nắm chặt góc áo của Hàn Tam Thiên.
Sau khi nhìn ra Tô Nghênh Hạ đang vô cùng khẩn trương, Hàn Tam Thiên dịu dàng nói: “Không phải sợ, không ai làm hại em được đâu.”
Gần đây Tô Nghênh Hạ càng ngày càng dựa dẫm anh, hơn nữa còn không hề nghỉ ngờ những gì anh nói, vì thế nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần biến mát.
“Đánh hai chiêu với vệ sĩ của tôi đi. Tôi muốn xem cậu đánh nhau giỏi cỡ nào.
Nếu cậu có thể đỡ được mười đòn của anh ta, hôm nay tôi chỉ đánh gấy chân cậu, sẽ không lấy mạng của cậu, thế nào?” Lôi Xuyên vừa dút lời, một tên vệ sĩ cao khoảng 1m9 bước ra.
Anh ta cao hơn Hàn Tam Thiên nửa cái đầu. Nếu dựa vào hình thẻ, tên vệ sĩ kia đã thắng một nửa.
“Bé hạt tiêu, lá gan của cậu cũng không nhỏ đâu, dám không để anh Lôi vào mắt.
Hôm nay sẽ cho cậu biết cái gì gọi là quả đấm thép.” Vệ sĩ vặn cổ rồi vận động gân cốt, bẻ khớp tay phát ra tiếng kêu lốp bóp, giống như tiếng đậu tương bị đập nát vậy.
“Trước khi đánh nhau còn phải tập thể dục theo nhạc của đài nữa hả?” Hàn Tam Thiên nói.
Cho dù Tô Nghênh Hạ đã căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi tay, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của Hàn Tam Hiện, cô cũng không nhịn được mà bật cười. Người này lại còn thoải mái thong dong lên tiếng trêu chọc người ta.
“Muốn chết à!” Tên vệ sĩ tức giận quát.
Anh ta đột nhiên xông tới rồi vung nắm đấm, tiếng gió rít gào lọt vào trong tai vô cùng rõ ràng.
Lôi Xuyên nhìn thầy cảnh này, khóe miệng hiện lên ý cười. Tên vệ sĩ của gã chính là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hơn nữa anh ta còn ni tiếng là biết chiến đấu. Một đầm này mà đánh vào người, cho dù không chết thì cũng sẽ biến thành ngu ngóc.
“Bao cát này không tồi đâu.” Hàn Tam Thiên cong chân, cả người cong như trăng tròn rồi nháy mắt nhảy phát lên.
Một đấm càng nhanh, càng mạnh đánh vào huyệt Thái Dương của tên vệ sĩ kia.
Vệ sĩ kêu rên một tiếng, ngã xuống mặt đất hôn mê bát tỉnh.
Ý cười nơi khóe miệng Lôi Xuyên không khỏi cứng đờ.
Sao có thể chứ!
Vệ sĩ của gã lại bị đánh bại chỉ bằng một đòn!
Quản lý sảnh chính đã từng được chứng kiến tên vệ sĩ này ra tay, chỉ với một đắm đã đánh người ta thành người sống thực vật, bây giờ… không phải là bị người kia đánh thành người sống thực vật rồi chứ!