Chương 469:
Hàn Yên nghe bốn chữ đó, cất tiếng cười to, nói: “Cô cũng rất biết tự mình an ủi đấy, cái này cũng gọi là hạnh phúc, đúng là chưa thấy việc đời mà.”
Hàn Yên lộ ra vẻ tự cao tự đại giữa những lời nói, giống như ở trong mắt cô ta mọi người đều biến thành đồ quê mùa chưa biết sự đời.
“Hạnh phúc có rất nhiều định nghĩa, hạnh phúc của tôi, cô không cảm nhận được, thì chỉ có thể nói cô chưa từng có được tình yêu chân chính.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Tình yêu, có thể làm cơm ăn hả?” Hàn Yên khinh thường nhếch miệng, ở trong thế giới của cô ta, phụ nữ chỉ có ý nghĩa dùng đề làm quan hệ thông gia, nên nghĩa VỢ chồng với gia tộc càng mạnh mới có thẻ thể hiện ý nghĩa của bản thân, hai chữ tình yêu kia, bản thân nó chỉ là một trò cười.
“Cô thật là đáng thương.” Tô Nghênh Hạ thở dài nói.
Mặt mày Hàn Yên lạnh lùng, cô ta chỉ kém một bước là có thể gả được vào hoàng gia, mặc dù là bây giờ, cũng có rất nhiều con trai nói dõi của gia tộc lớn ở nước Mỹ muốn cưới cô, cô nhận được sự đối đãi như hòn ngọc quý trên tay, vô số người như con thiêu thân lao đầu vào lửa, thế mà có người cảm thầy cô đáng thương!
“Cô là thứ gì mà dám nói tôi đáng thương.” Hàn Yên lạnh lùng nói.
“Cô chưa từng cảm nhận được tình yêu, nên mới không thể hiểu được sự tốt đẹp của nó, chẳng lẽ còn không phải đáng thương ư?” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Yên lành lạnh liếc Hàn Tam Thiên, nói: “Gả cho rác rưởi, dùng cái gọi là tình yêu để an ủi tôi, thì cô mới là đáng thương, đáng thương đền cực điểm.”
Hàn Tam Thiên có phải là đồ vô dụng hay không, Tô Nghênh Hạ chưa bao giờ định nghĩa. Nhưng trong lòng cô cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự tồn tại.
“Người chưa bao giờ hiểu được tình yêu, nói nhiều cũng vậy thôi, theo ý cô tôi rất đáng thương, nhưng trong mắt của tôi, cô cũng như vậy.” Tô Nghênh Hạ nói.
Tay Hàn Yên khẽ run, nếu ở nước Mỹ, người nào mà dám nói như thế với cô ta, đã sớm bị ăn tát.
“Hàn Tam Thiên, nếu anh không biết dạy dỗ người phụ nữ của mình, tôi không ngại giúp anh đâu.” Hàn Yên nói.
“Hàn Yên, nếu cô dám làm cô ấy bị thương dù chỉ là một sợi tóc thôi, thì tôi cũng sẽ giết cô.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
Hàn Yên nghe câu đe dọa ấy cũng không hề sợ hãi, ïiö7ZE lại còn nở nụ cười, nói: “Thời gian còn dài, tôi sẽ bắt anh quỳ xuống nhận sai. Anh sẽ biết cái gì mới thật sự là hùng mạnh, tôi chỉ cần nuôi một con chó, là có thể khiến anh chết mất xác.
Nói xong, Hàn Yên quay đầu nhìn về phía Tạ Hạo Nhiên nói: “Ông có bằng lòng làm con chó của tôi không?”
Hai chữ con chó vô cùng nhục nhã người khác, nhưng nếu làm một con chó có thể vượt qua nhà họ Thiên, Tạ Hạo Nhiên sẽ bỏ qua lòng tự trọng của mình.
Từ khi người phụ nữ này xuất hiện, thì khí thế của cô ta đều rất mạnh.
Thiên Hoành Huy cũng không nói câu gì, ông ta rõ ràng là kiêng kị cô ta.
Sau vài giây suy xét, Tạ Hạo Nhiên nói: “Tôi bằng lòng.”
“Ông thông minh đó, kế tiếp, tôi sẽ cho ông tư cách đùa bỡn thành phó Thiên Vân này. Mặc kệ là Hàn Tam Thiên, hay nhà họ Thiên, ở trong mắt ông đều sẽ biến thành rác rưởi.” Hàn Yên nói.
Nếu lựa chọn TP tưởng Hàn Yên, Tạ Hạo Nhiên đã không còn chừa đường lui cho mình, nhìn Thiên Hoành Huy và Hàn Tam Thiên nói: “Mọi sỉ nhục ngay hôm nay, ngày sau họ Tạ tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi, bây giờ mời hai vị rời khỏi đám cưới của con tôi.”
Mặt Hàn Tam Thiên trầm như nước, dẫn Tô Nghênh Hạ rời khỏi.
Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu cũng không lâu.
S Trên xe, Tô Nghênh Hạ nhìn khuôn mặt trong lòng không khỏi hơi lo lắng. Trong ký ức của cô, Hàn Tam Thiên chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, điều này nói lên người phụ nữ tên Hàn Yên kia cực kỳ lợi hại, lợi hại đến đủ để khiến Hàn Tam Thiên kiêng kị.
“Hàn Tam Thiên, cậu mau giải quyết người phụ nữ đó đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô ta trong thành phố Thiên Vân này.” Tưởng Lam dùng giọng điệu ra lệnh nói với Hàn Tam Thiên, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn ban nãy của Hàn Yên khiến bà cực kỳ gai mắt, cho nên bà không muốn nhìn thấy Hàn Yên ở trong thành phố Thiên Vân này nữa.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, Hàn Yên cũng không phải là con mèo mướp nào, sao có thể tùy tiện đuổi cô ta ra khỏi Thiên Vân được, sau lưng của cô ta có nhà họ Hàn ở nước Mỹ chống lưng đấy.
“Mẹ, chuyện này không đơn giản như mẹ tưởng đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Lam bực bội nhíu mày, nói: “Không phải chỉ mỗi một người phụ nữ cậu cũng không đối phó được đó chứ? Cô ta ở lại trong thành phố Thiên Vân này, về sau có lẽ sẽ làm Nghênh Hạ bị thương, nếu mà Nghênh Hạ thiếu nửa cọng tóc, thì tôi sẽ tìm cậu hỏi tội đấy.”
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương Nghênh Hạ.” Hàn Tam Thiên trầm giọng nói.
“Tam Thiên, có phải là cô ta rất lợi hại đúng không?” Tô Nghênh Hạ dịu dàng hỏi.