Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471:

 

“Bồ biết con muốn nói cái gì, có điều với sự hiểu biết của bố về Hàn Tam Thiên, cậu ta vì bảo vệ Tô Nghênh Hạ thì có thể làm bất cứ chuyện gì, cậu ta ngã xuống, đồng nghĩa với việc Tô Nghênh Hạ ngã xuống. Vậy nên sao cậu ta cho phép chuyện này xảy ra được chứ.” Thiên Xương Thịnh nói, ông hiểu ý của Thiên Hoành Huy, Thiên Hoành Huy không hy vọng gia nhập nguy hiểm quá lớn, không muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, thì nó là lựa chọn sáng suốt nhất.

 

NHữñ8/f6ItHäPSi’G67fỂi67BINH2VEH/IWGSt ra thì chẳng biết thê nào cả, nhưng có một điều có thể khẳng định chính là một khi bọn họ rút lui, thì quan hệ với Hàn Tam Thiên sẽ lập tức vỡ nát.

 

“Bố vẫn bằng lòng tin tưởng cậu ta?”

 

Thiên Hoành Huy hỏi.

 

Thiên Xương Thịnh không có tùy tiện gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và nặng trọng, bởi vì quyết định ấy, quyết định tương lai nhà họ Thiên, sống hay chết, chỉ †rong một suy nghĩ.

 

Thiên Hoành EIữ cũng không sốt ruột, yên lặng đợi câu trả lời của Thiên Xương Thịnh, ông biết, quyết định ấy vô cùng khó khăn đối với Thiên Xương Thịnh.

 

Sau một lúc lâu, Thiên Xương Thịnh đứng lên, cười nhìn Thiên Hoành Huy nói: “Hàn Tam Thiên đã là anh của Thiên Linh Nhỉ rồi mà, chẳng phải sao?”

 

Thiên Hoành Huy thở dài một tiếng, tuy Thiên Xương Thịnh không nói rõ, nhưng ý câu nói ấy của ông đã rất rõ.

 

“Bồ, bất kể bó đưa ra quyết định gì, con đều ủng hộ bố.” Thiên Hoành Huy nói.

 

“Trận này thần tiên đánh nhau, chúng ta chỉ cần yên lặng đứng ở sau lưng Hàn Tam Thiên nhìn là được rồi.” Nói xong, Thiên Xương Thịnh lộ ra một nụ cười khổ, tiếp tục nói: “Ở trong mắt mọi người của thành phố Thiên Vân, nhà họ Thiên đã là một ngọn núi cao không thể leo tới, là người đứng ở trên đỉnh núi, nhưng chỉ có chúng ta mới biết, vị trí này, chẳng qua là dưới chân núi của ngọn núi cao hơn mà thôi.”

 

“Ai nói không phải cơ chứ?” Thiên Hoành Huy bắt đắc dĩ thở dài, trong đất nước Trung Quốc rộng lớn này, thành phố Thiên Vân cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé mà thôi, càng khỏi phải nói đến cả cái bản đồ thế giới, mà vinh quang của nhà họ Thiên, trong mắt những con người lợi hại hon, thì lại là cái gì.

 

Sau khi Hàn Tam Thiên về đến nhà, liền tự giam mình ở trong phòng. Đối mặt với Hàn Yên và toàn bộ nhà họ Hàn ở nước Mỹ sau lưng cô ta, lần đầu tiên Hàn Tam Thiên có cảm giác bát lực. Anh quen với việc nắm mọi cục diện trong tay, giò lại sắp mắt đi cái quyền này, anh biết, kế tiếp nhà họ Hàn ở Mỹ nhất định sẽ dùng một nguồn vốn lớn đầu tư vào thành phố Thiên Vân, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc.

 

Anh nắm trong tay nguồn tài sản trăm tỷ, ở trong mắt người thường, đây đã là một con số không dám tưởng tượng, nhưng nó chẳng là gì đối với nhà họ Hàn ở Mỹ, dưới nguồn thu nhập tài chính khổng lồ của họ, Hàn Tam Thiên không có một cơ: hội nào để chống cự.

 

Công ty nhà họ Tô vừa mới vùng dậy, rất có thể sẽ ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt, còn anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra.

 

Trong phòng khách, vẻ mặt Tưởng Lam vẫn chẳng lo lắng gì, hoàn toàn không cảm được sự lo lắng của Hàn Tam Thiên.

 

“Bộ dáng bây giò của cậu ta như lúc vừa mới tiền vào nhà họ Tô chúng ta, hèn nhát không dám nói tiếng nào, ngay cả một người phụ nữ cũng sợ, thật là không thể „ tưởng tượng nổi.” Tưởng Lam khinh thường nói.

 

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ không hiểu được tâm trạng của Hàn Tam Thiên, nhưng cô biết, có thể khiến Hàn Tam Thiên nghiêm túc như vậy, đủ để nói lên Hàn Yên rất khó đối phó.

 

Đối với thái độ khinh thường Hàn Tam Thiên của Tưởng Lam, Tô Nghênh Hạ trách cứ nói: “Mẹ, lúc nào rồi mà mẹ còn có tâm trạng nói mát vậy.”

 

“Cái gì mà nói mát, mẹ cũng có nói mát đâu. Mẹ chỉ giận cậu ta không tranh không giành, cậu †a phải biểu hiện khí thế đàn ông ra ngoài đi chứ. Sao có thê sợ một người phụ nữ?” Tưởng Lam lạnh nhạt nói.

 

“Mẹ nghĩ Hàn Yên đó quá đơn giản rồi, đám người Giang Phú cũng rất lợi hại, nhưng Hàn Tam Thiên sợ bọn họ sao?

 

Lần này, Hàn Tam Thiên lo lắng như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Chuyện ở quảng trường Nhân Dân làm Tưởng Lam chấn động, bà không ngờ chuyện đó sẽ dừng lại ở việc đám Giang Phú quỳ xuống. Điều này nói rõ chỗ lợi hại của Hàn Tam Thiên.

 

Nhưng nêu cậu ta lợi hại như vậy, thì đối phó một người phụ nữ chẳng phải là việc càng đơn giản hơn sao?

 

Với lối suy nghĩ của Tưởng Lam, bà chỉ có thể nghĩ đến tỉnh hình ở thành ‘BHõ Thiên Vân. Bà cho rằng Thiên Vân là của nhà họ Thiên, mà Hàn Tam Thiên có quan hệ tốt như thế với họ, muốn đánh đổ một người ngoài, đương nhiên là chuyện dễ dàng rồi.

 

Bà không nghĩ đến thế lực sau lưng Hàn Yên, cũng không tưởng tượng được ngoài Thiên Vân thì thế giới rốt cuộc là như thế nào.

 

Cái này gọi là đầu to óc như quả nho, cái suy nghĩ trong lòng bà thật sự là hết sức buồn cười.

 

“Còn có thể có nguyên nhân gì? Nói không chừng, cậu ta thấy Hàn Yên xinh đẹp, không nỡ ra tay mà thôi, Nghênh Hạ, con phải để ý kỹ cậu ta, nếu cậu ta ngoại tình, thì phải để cậu ta trắng tay mà đi.”

 

Tưởng Lam khinh thường nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK