Chương 136: Khi đó
“Phải không?”
Hàn Tam Thiên nói ra hai chữ. Hờ hững lạnh nhạt, giống như thái độ của người bề trên nói chuyện với loài kiến.
Hai chữ này, giọng nói quen thuộc, làm cho Tần Lâm cả người run lên.
Anh…
Lúc Tần Lâm quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ lưỡi trai kia, nếu không có người bên ngoài, Tần Lâm suýt nữa quỳ xuống!
Tại sao anh lại trở lại Yến Kinh!
Rất nhiều người đều không thể nhận ra Hàn Tam Thiên cùng Hàn Quân, nhưng Tầm Lâm lại biết rõ các đặc điểm của hai người này, hơn nữa Hàn Quân hiện giờ đang bị bắt giam ở Tần Thành, anh ta tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây.
“Hàn… Ngài Hàn” Tần Lâm miệng lưỡi khô khốc, với thái độ ngạo mạn, cuồng vọng vừa này hồi hận không thôi, hơi hơi cúi đầu chào Hàn Tam Thiên.
“Hiện tại muốn gặp cậu khó như vậy sao?” Hàn Tam Thiên thản nhiên hỏi.
“Không không không không.” Tần Lâm bối rối liên tục xua tay, nói: “Mời ngài Hàn, xin theo theo tôi vào.”
Mấy tên vệ sĩ nhìn thấy Tần Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, nghẹn họng nhìn chằm chằm.
Người đấy là ai, thế nhưng lại có thể làm cho chủ tịch tập đoàn Phong Thiên sợ hãi!
Trợn mắt há mồm nhìn Tần Lâm đưa Hàn Tam Thiên vào công ty, nhưng Hàn Tam Thiên đi trước, Tần Lâm theo sau.
“Này… anh ta là ai vậy, chủ tịch chúng ta còn lễ phép như vậy nữa.”
“Mẹ kiếp, chúng ta không làm mắt lòng gì với nhân vật lớn như thế chứ.”
“Mẹ nó, cái này thì xong đời rồi, làm sao bây giờ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ.”
Mấy tên vệ sĩ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt lo lắng, bọn họ nằm mơ cũng không có nghĩ đến người thanh niên khiêm tốn như thế sẽ lợi hại như vậy.
Văn phòng Tần Lâm.
Tần Lâm như đang đứng trên băng mỏng phía sau Hàn Tam Thiên, người khác không biết Hàn Tam Thiên có bao nhiêu lợi hại, nhưng anh ta lại vô cùng rõ ràng. Người này không được nhà họ Hàn coi trọng, cũng không lớn lên ở Yến Kinh, lại tự mình xây dựng thế lực. Ngay cả anh ta, được người ngoài tung hô là người xuất sắc nhất, nhưng đối với Hàn Tam Thiên cậu lại chỉ là một quân cờ.
“Ngài Hàn, khi nào thì ngài…”
Rầằm.
Còn chưa kịp nói xong, Hàn Tam Thiên đã xoay người đá vào người Tần Lâm, Tần Lâm lùi lại vài bước, quỳ rạp xuống đắt.
“Ngài Hàn, rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Tần Lâm lo lắng dập đầu nói.
“Vài năm không thấy, có vẻ như cậu đã quên mắt mình là ai.”
Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
“Ngài Hàn, tôi biết, tôi chỉ là một con chó, tôi tuyệt đối không dám quên, tuyệt đối.” Vẻ mặt Tần Lâm sợ hãi, kiến thức cả người đẫm máu của Hàn Tam Thiên, hình tượng trong đầu Tần Lâm, giống như ác ma vậy.
Anh ta biết, người thanh niên trước mắt này muốn giết anh ta, chắc chắn sẽ không hai lời.
Năm năm trước, một gia đình quan chức ở Yến Kinh đã bị hủy hoại, đến nay vẫn chưa kết án, vị kia tạo ra thảm án đẫm máu, giờ phút này vẫn đứng trước anh ta!
Hàn Tam Thiên xoay người, nhìn xuyên qua cửa số sát đất ở văn phòng, nhìn đám đông như nhìn con kiến dưới tòa Phong Thiên, nói: “Hy vọng cậu nhớ kĩ, tất cả là tôi cho cậu, mặc kệ cánh chim đã lớn đến đâu, tôi muốn bắt về, cậu có muốn ngăn cản cũng không được.”
Tần Lâm hoảng sợ vội vàng cúi đầu, cố gắng chịu đựng cơ thể đau đón, nói: “Ngài Hàn, tôi nhất định luôn luôn ghi nhớ địa vị của mình, sẽ không quên ơn của ngài.”
“Nghe nói Hàn Thành sắp chết?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Sau khi Hàn Thành nhập viện, tình huống không khả quan, hiện tại là dùng tiền giữ mạng, cho nên mới có thể giữ được một hơi.” Tần Lâm nói.
“Tôi đã trở về, ông ta dường như nên chết rồi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Tần Lâm nghe nói như thế, mí mắt giật giật!
Tuy rằng nhà họ Hàn bỏ Hàn Tam Thiên, nhưng mà anh ta sao phải ra tay giết cha mình? Người lòng dạ độc ác như vậy, quả nhiên là ma quỷ.
“Ngài Hàn, ngài cần gì, cứ việc mở miệng.” Tần Lâm nói.
“Lấy năng lực hiện tại của cậu, chưa đủ đối địch với nhà họ Hàn, tiếp tục kinh doanh đi, chờ đến ngày tôi cần cậu, tự nhiên sẽ tìm cậu. Tất nhiên, cũng có thể lần sau tới tìm, là muốn mạng của cậu.” Hàn Tam Thiên nói.
Tần Lâm giật mình, sợ tới mức quỳ rạp trên đất, đứng trước vị chủ tịch Phong Thiên, cũng như con chó quỳ trên đất, chó vẫy đuôi mừng chủ.
Rời khỏi công ty Phong Thiên, ở cửa công công ty, mấy bảo vệ đối với Hàn Phong Thiên không tôn trọng đều nói xin lỗi, còn kém quỳ xuống giải thích với Hàn Phong Thiên.
“Ngài Hàn, vừa rồi là chúng tôi không có mắt, rất xin lỗi, hy vọng ngài không cùng chúng tôi so đo.”
ƒ “Ngài Hàn, chúng tôi sai rồi, hy vọng ngài đừng để Tần tổng đuổi việc chúng tôi.”
“Đừng sợ, tôi không tính toán với mấy người, nhưng tiếp theo sẽ không có may mắn như vậy đâu.”
Máy bảo vệ liên tục cảm ơn, nhìn Hàn Tam Thiên đi xa, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhà lớn nhà họ Hàn.
Ở loại địa phương như Yến Kinh này, biệt thự xa hoa không phải là cái gì phô trương cả, mà là căn nhà kiểu tứ hợp viện ở trong ngõ nhỏ.
Bốn mặt tiền, tắc đất tắc vàng.
Có vườn hoa riêng, có hồ riêng, thậm chí sân trong còn có gốc cây lê Hải Nam đã mấy trăm năm.
Nam Cung Thiên Thu đang ngồi trên xích đu dưới tàng cây, Viêm Quân đứng cách đó không xa.
“Không ra cái gì cả, đưa nó về rồi nhanh chóng ăn chơi đàng điềm?” Nam Cung Thiên Thu lạnh giọng nói.
Loại chuyện này, bình thường Hàn Quân cũng làm, nhưng Nam Cung Thiên Thu cho rằng gã đi mở rộng mạng lưới bạn bè, kết bạn nhiều, là cho nhà họ Hàn ngày càng phát triển.
Mà Hàn Tam Thiênkhông về nhà, mặc kệ là đi đâu, bà đều cho rằng anh đi ăn chơi.
ý “Ngày mai tôi sẽ đưa nó vê nhà.” Viêm Quân nói Nam Cung Thiên Thu nghe nói như thế, vẻ mặt không vui nhưng không có nói gì thêm. Viêm Quân ở nhà họ Hàn có địa vị không tầm thường, tuy rằng ngoài mặt là vệ sĩ nhà họ Hàn nhưng sự tồn tại của ông, ngay cả Nam Cung Thiên Thu cũng không dám tùy tiện chỉ trích.
Nam Cung Thiên Thu rất rõ ràng, nhà họ Hàn có ngày như hôm nay, ở đằng sau Viêm Quân có rất nhiều thế lực, trước kia khi ông nội Hàn Tam Thiên còn sống, Viêm Quân chính là phụ tá đắc lực. Ngay cả khi ông ấy chết, cũng nghĩ đến biện pháp để Viêm Quân tiếp tục ở lại nhà họ Hàn.
Nhìn cây hoa lê có từng vết cắt lưu lại, Nam Cung Thiên Thu lộ ra ý cười, đây là dấu vết Hàn Quân ngày một lớn lên, đều là tự bà khắc lên, đây là một phần phát triển của Hàn Quân, nhưng Hàn Tam Thiên lại không có tư cách ở trên thân cây này lưu lại dấu vết.
Nhanh thôi, bà nội sẽ cho người giúp cháu lấy lại tự do, đã đồng ý với cháu rồi, bà nội sao nuốt lời được chứ?
Vào đêm khuya, Hàn Tam Thiên lặng lẽ trở lại nhà họ Hàn, Viêm Quân có phát hiện, nhưng muốn đi ngủ nên không xuống giường, thở dài.
Sự chênh lệch giữa Hàn Tam Thiên và Hàn Quân, từ phương diện nào cũng thấy rõ ràng.
Phòng của Hàn Quân ở cạnh phòng bà nội, là nơi có ánh sáng chiếu vào vô củng tốt, nhưng phòng Hàn Tam Thiên lại là nơi tối nhất trong hợp viện. Trước kia là phòng để đồ vứt đi, hàng năm không có ánh sáng, hơn nữa lại âm u ẩm ướt.
Trở lại phòng của mình. Hàn Tam Thiên phát hiện phòng mình phủ đầy bụi, chứng minh sau khi anh rời khỏi chưa từng có người ở phòng anh, lại không có người giúp anh quét tước.
“Ngay cả chó nuôi trong lồng sắt, mỗi tuần đều dọn một lần, mình như vậy không có người để vào mắt sao?” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói Tay đặt ở tủ, trực tiếp đập nát nó!
Cảnh tượng lúc mình rời đi không có gì khác nhau, Hàn Tam Thiên đi đến chỗ bức tường ở phía nam, có thể thấy rõ ràng dấu vết ở tường, đây là năm anh mười hai tuổi, cũng là khi đó, Hàn Tam Thiên nhận thấy rõ địa vị của mình ở nhà họ Hàn, hiểu được đạo lí chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể sống tốt.
“Một năm kia, bạn lùn, khó trách bị người ta coi thường.” Hàn Tam Thiên vuốt ve dấu vết ở vách tường, cười khổ.
Ngồi chồm hồm ở đất, dựa lưng vào vách tường, Hàn Tam Thiên như trở về ngày trước.
Khi đó Nam Cung Thiên Thu ăn cơm không cho anh ngồi trên bàn.
Bị Hàn Quân bắt nạt, Nam Cung Thiên Thu sẽ đánh chửi anh, cũng không hỏi ai đúng ai sai.
Ngay cả người làm ở nhà họ Hàn cũng ở sau lưng cười nhạo anh.
Khuất nhục, bất công đều bắt nguồn ở trong tứ hợp viện này.
Mà hiện tại, mấy người muốn tôi thay Hàn Quân ngòi tù sao?
Nam Cung Thiên Thu, nếu bà dám làm ra chuyện này, đừng trách Hàn Tam Thiên tôi không niệm tình máu mủ.
Nhà họ Hàn, nơi có Hàn Tam Thiên, mới là nhà họ Hàn!
Hôm sau, Hàn Tam Thiên dưới cây hoa lê thấy được dáng vẻ bề trên Nam Cung Thiên Thu.
“Không còn chút quy tắc nào cả, nhìn thấy bà, còn không biết gọi bà nội sao?” Nam Cung Thiên Thu nhìn Hàn Tam Thiên lớn tiếng nói.