Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Nhược Trí Lưu Manh

Lúc Phạm Tuyết quay lại, cô ta còn còn dẫn theo hai bảo vệ phía sau.

Nhìn thấy tình hình này, Trương Linh Hoa càng thêm khẩn trương, bà che chở Trương Thiên Tâm, nhìn Phạm Tuyết, nói: “Cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Phạm Tuyết cười lạnh lùng, nói: “Đứa con thiểu năng trí tuệ này của bà chính là sâu mọt suy đồi trong xã hội. Đương nhiên tôi phải dạy dỗ cậu ta thật tốt. Kéo bà ấy ra cho tôi.”

Sau khi bảo vệ nghe thấy lời này, bọn họ bước tới kéo Trương Linh Hoa ra.

Phạm Tuyết cởi giày cao gót ra, một lần lại một lần nện xuống đầu Trương Thiên Tâm.

“Này thì thích chơi trò đùa giỡn lưu manh, cậu là một kẻ ngu ngốc, cô đây là người mà cậu có thể tùy tiện đụng vào sao?”

Phạm Tuyết vừa đánh vừa mắng.

Trương Thiên Tâm sợ hãi trốn tránh trong góc tường. Đối với cậu bé mà nói, bị đánh đã trở thành một thói quen, đau đớn đều không tính là gì, nhưng cảm xúc sợ hãi lại không ngừng lan ra.

Những đồng nghiệp hóng chuyện, một đám không có chút thương hại nào, hơn nữa còn cười lạnh nhìn cảnh tượng này.

Bởi vì bọn họ đã xì xào to nhỏ về mẹ con Trương Linh Hoa từ lâu rồi. Tuy rằng bình thường Trương Thiên Tâm không làm ra chuyện gì khác người, nhưng mà xuất phát từ việc kỳ thị Trương Thiên Tâm, nên không ai trong công ty muốn nhìn thấy cậu bé, vừa hay lần này có cơ hội – không những dạy dỗ được Trương Thiên Tâm, còn có thể khiến cho hai mẹ con bọn họ cút ra khỏi công ty, những người này vui mừng còn không kịp nữa là.

“Đồ ngu ngốc, vuốt chân của cô đây có thoải mái không? Đồ chết tiệt, đây là cái giá cậu phải trả khi chạm vào người tôi.”

Phạm Tuyết ra tay không chút lưu tình, rất nhanh đầu của Trương Thiên Tâm đã bị đánh đến chảy máu.

Nhìn thấy máu, Phạm Tuyết mới có chút hoảng hốt, cô ta chỉ định dạy dỗ Trương Thiên Tâm một chút, cũng không dám làm lớn chuyện.

Ngay tại lúc Phạm Tuyết dừng tay, Trương Thiên Tâm bất ngờ hét lớn một tiếng, đứng dậy đây Phạm Tuyết ra.

Nam đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy cảnh này, ai cũng tức giận không thôi. Không ít người ở đây coi Phạm Tuyết giống như nữ thần trong lòng mình, cả ngày muốn tìm cơ hội để bày tỏ tình cảm, hiện tại bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội này được?

“Muốn chạy hả, tên ngu ngốc này, ngay cả nữ thần của tao mà mày cũng dám động vào.”

“Một đứa trẻ con như mày, dám động vào người tao thích, muốn chết hả.”

“Con mẹ mày, không biết ông đây thích Phạm Tuyết đúng không?”

Mấy tên đàn ông cao lớn, một lần nữa bao vây Trương Thiên Tâm ở trong góc tường đánh tơi bời.

Trương Linh Hoa khóc lớn cầu xin tha thứ, nhưng bọn họ hoàn toàn không quan tâm tới thái độ của bà. Nước mắt bà lăn dài trên má giống như nước suối tuôn ra.

“Phạm Tuyết, tôi cầu xin cô, cầu xin cô để cho bọn họ dừng tay, tôi quỳ xuống, tôi quỳ xuống nói xin lỗi với cô.” Nói xong, Trương Linh Hoa rầm’ một tiếng quỳ hai gối xuống mặt đất, dập đầu không ngừng.

Giày cao gót trong tay Phạm Tuyết ném thẳng vào Trương Linh Hoa, nện trên đầu của bà, lạnh giọng nói: “Được thôi, bà muốn tôi bỏ qua cho cậu ta cũng được, trừ khi bà thừa nhận tên ngu ngốc này là một tên lưu manh.”

Chỉ cần bà thừa nhận, phía Đường Long có thể trực tiếp khai trừ bà, không cần phải có sự đồng ý của Chung Lương, dù sao người như vậy ở lại trong công ty cũng là tai họa, chắc chắn Chung Lương sẽ không phản đối.

Trương Linh Hoa có thể quỳ xuống, có thể cầu xin sự tha thứ, nhưng bà tuyệt đối không đồng ý việc Trương Thiên Tâm bị người nói xấu. Nếu bà thừa nhận, vậy không phải là tương đương với việc để Trương Thiên Tâm bị vu oan hay sao?

“Phạm Tuyết, con tôi sẽ không làm mấy chuyện như vậy, có thể là do nó không cần thận thôi.” Trương Linh Hoa khóc lóc kể lễ nói.

“Hừ.” Phạm Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn dám nói dối, nếu đã như vậy, bà cứ đứng nhìn đứa con ngu ngốc của bà bị đánh chết đi.”

: Trái tim của Trương Linh Hoa đau như dao cắt, nghe tiếng khóc rồng kêu cứu của Trương Thiên Tâm, ngay cả hít thở cũng trở thành lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim của bà.

“Tôi… Tôi thừa nhận, thật xin lỗi, thật xin lỗi, con tôi là lưu manh, Phạm Tuyết, tôi cầu xin cô, thả nó ra đi.” Trương Linh Hoa nói với vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Nghe được lời này, Phạm Tuyết mới nở nụ cười đắc ý, hoàn thành nhiệm vụ mà Đường Long đã giao phó, coi như là thuận lợi lấy được túi xách. Hơn nữa, nếu đêm nay có thể phát triển một phần tình cảm mãnh liệt với Đường Long thì sau này ở trong công ty, cô ta sẽ không cần phải làm quá nhiều công việc cực khổ nữa rồi.

Đối với người phụ nữ như Phạm Tuyết, cố gắng làm việc không phải là mục tiêu của cô ta, làm ít ăn nhiều, tốt nhát là bánh từ trên trời rơi xuống có thể rơi trúng đầu của cô ta. Hơn nữa quan niệm của cô ta cũng không giống người bình thường.

Nhìn Phạm Tuyết mà xem, loại phụ nữ xinh đẹp như cô ta nên cần người đàn ông có tiền tới nuôi, sao có thể để thân thể ngàn vàng của cô ta đi làm việc được chứ.

Và Đường Long, rất có thể chính là mục tiêu mà cô ta tìm kiếm, chỉ cần hầu hạ Đường Long vui vẻ, cô ta có thể không cần lo tới chuyện cơm áo gạo tiền, hơn nữa cả cái công ty này cũng không có người nào dám đắc tội cô ta.

*Dừng tay đi.” Phạm Tuyết nói.

Một đám đồng nghiệp nam tức giận cực kỳ, vén tay áo lên, giống như bọn họ đã làm được chuyện to lớn gì vậy, tranh nhau thể hiện trước mặt Phạm Tuyết.

“Phạm Tuyết, sau này néu có người nào dám bắt nạt cô, cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định giúp cô dạy dỗ tên đó.”

“Nếu có phiền toái gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, tôi cũng không hề thua kém những người khác đâu.”

“Chuyện gì tôi cũng có thể làm giúp cô. Nếu cô thấy không được thoải mái, tôi có thể tiếp tục đánh cái tên ngu ngốc này.”

Phạm Tuyết cười nhạt, mấy con chó la liếm này thật sự rất tận tâm, chỉ tiếc ánh mắt của bổn tiểu thư sao có thể coi trọng mấy tên phế vật như các người chứ?

Đương nhiên, đối với loại phụ nữ như Phạm Tuyết mà nói, cho dù không chiếm được, cô ta cũng sẽ không nói rõ, nếu không thì mấy tên ruồi bọ này làm sao cam tâm tình nguyện xoay quanh cô ta, giúp cô ta làm việc chứ?

“Được rồi, tôi biết mấy người lợi hại rồi.” Phạm Tuyết nhướng mày nói.

Những người kia vui sướng cực kỳ, tất cả đều cảm thấy Phạm Tuyết đang nhướng mày với mình, xem ra sau này có thể thân thiết với cô ta hơn một chút rồi.

Có một tên muốn thể hiện bản thân, còn cố ý đạp Trương Thiên Tâm một cước, dùng hành động này để thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân.

Trương Linh Hoa quỳ trên mặt đất, bò tới trước mặt Trương Thiên Tâm, nhìn thấy mặt mũi Trương Thiên Tâm trở nên bầm dập, nhiều chỗ bị thương, không khỏi vẻ mặt tự trách nói: “Thật xin lỗi, là mẹ không tốt, là mẹ không có năng lực bảo vệ con.”

Trương Thiên Tâm nắm chặt tay của Trương Linh Hoa. Tuy rằng không nói gì, nhưng cậu bé lại không ngừng lắc đầu, dùng hành động này để thể hiện mình không hề trách cứ Trương Linh Hoa.

“Hai mẹ con mấy người mau cút đi, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không tôi thấy một lần là đánh một lần đấy.” Phạm Tuyết nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Mấy con ruồi bọ đang bâu quanh phân trọn đôi mắt màu xanh, có kẻ còn khoe tay mình ra, có kẻ lại vung vầy nắm đấm ở trước mặt Trương Linh Hoa, rất hiển nhiên là đang uy hiếp bà.

Trương Linh Hoa thở dài. Lần đầu tiên bà đến công ty đã cảm thấy nơi này không phù hợp với bà, suy cho cùng bà chỉ ở đây làm cu li, mà nơi này lại là nơi phải dựa vào đầu óc. Nhưng Hàn Tam Thiên đã cho bà cơ hội, anh đã dùng hết toàn lực để bà có thể hòa nhập với nơi này. Nhưng bây giờ xem ra, cho dù bà có cố gắng thế nào thì cũng không được người ta chấp nhận. Nếu đã như vậy, bà còn ở chỗ này làm gì nữa?

Trương Linh Hoa không trách Hàn Tam Thiên, bởi vì Hàn Tam Thiên chỉ muốn bà có một công việc và cuộc sống tốt hơn mà thôi. Là do bản thân bà không được người khác chấp nhận.

Trong lòng bà, trái lại còn cảm thấy có chút thật xin lỗi Hàn Tam Thiên, bởi vì bà không nắm chắc cơ hội này, khiến Hàn Tam Thiên thất vọng.

“Con à, chúng ta đi thôi.” Trương Linh Hoa nâng Trương Thiên Tâm lên, vừa mới chuẩn bị đi thì bất ngờ có cảm giác một bàn tay khoác lên vai của mình.

“Tam Thiên.” Lúc Trương Linh Hoa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Tam Thiên.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh thấy vết thương trên người Trương Thiên Tâm, còn có đám nhân viên với khí thế hùng hùng hỗ hỗ kia.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên trầm giọng hỏi.

Trương Linh Hoa vừa định mở miệng, nhưng lại không nói nên lời. Dù cho Hàn Tam Thiên có giúp bà thì cũng vô dụng, nếu đã không thể hòa nhập với hoàn cảnh của công ty thì bà cũng không có khả năng tiếp tục làm việc ở nơi này.

Hơn nữa vì Trương Thiên Tâm, bà cũng sẽ không ở lại đây nữa. Lúc này Hàn Tam Thiên có thể giúp, nhưng sau đó thì sao? Trương Thiên Tâm lại bị đánh nữa thì làm sao bây giờ?

“Anh là ai, không phải nhân viên của công ty chúng tôi nhỉ, việc này không liên quan gì đến anh cả, mau cút đi.” Phạm Tuyết khinh thường đánh giá Hàn Tam Thiên, tên tầm thường này từ đâu chui ra vậy, cũng dám nhúng tay vào chuyện của cô ta.

*Dì Trương, nói cho tôi biết đi, tôi phân xử giúp dì.” Hàn Tam Thiên không nhìn Phạm Tuyết, tiếp tục nhìn Trương Linh Hoa hỏi.

Phạm Tuyết nở nụ cười, cười nhạo nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Anh phân xử giúp bà ta? Ha ha ha ha, anh muốn tôi cười chết sao? Tên thần kinh này từ đâu chui ra vậy, anh sẽ không giống với Trương Thiên Tâm, cũng là một tên thiểu năng trí tuệ đấy chứ?”

Trương Thiên Tâm rất dễ bị kỳ thị, việc này Hàn Tam Thiên đã sớm lường trước được, hơn nữa mấy chuyện như vậy anh cũng không thể nào thay đổi được.

Mặc dù anh không thẻ thay đổi cả xã hội, nhưng muốn thay đổi bất động sản Nhược Thủy thì quả thực là một chuyện rất đơn giản.

Nâng tay, một cái tát đánh vào mặt Phạm Tuyết, Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: “Cô có quyền lên tiếng ở đây sao?”

Phạm Tuyết không dám tin che mặt lại, cái tên tầm thường này cũng dám đánh cô ta!

“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy anh ta đánh tôi sao?” Phạm Tuyết nhìn mấy con chó la liếm bên cạnh, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK