Chương 53 lm lặng một mảnh, châm rơi còn nghe thấy được.
Lời nói của Hàn Tam Thiên khiến cả căn biệt thự nhà họ Tô im lặng một cách kỳ lạ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.
Nhưng mà rất nhanh, tiếng cười òa lên, cả đám ngửa lên ngửa xuống.
Mỗi người như là chế giễu chỉ vào Hàn Tam Thiên, trên mặt đầy vẻ mỉa mai và cười cợt không thèm che giấu.
“Hàn Tam Thiên, cậu không sợ thụt lưỡi à, ba cái lời mạnh miệng như thế cũng dám nói, cậu có ý chọc cười chúng tôi đấy hả?”
Tô Hải Siêu xoa bụng, nụ cười trên mặt khoa trương hơn nữa.
Tô Diệc Hàm cũng đỏ cả mặt, rõ ràng là đã cười đến mức sung huyết não, cười khẩy nói: “Ôi mẹ của tôi ơi, tôi cười chảy cả nước mát luôn rồi này, anh đừng hài hước thế chứ. Tuy chúng tôi đều lấy anh là thú vui nhưng anh cũng đừng ra vẻ ngu ngốc như vậy chứ, thật sự cho rằng mình là thằng hề hả?”
Các gia đình họ hành thay nhau chế giễu Hàn Tam Thiên.
“Bốc phét còn phải suy nghĩ về tình hình thực tế chứ, tên vô dụng như cậu, có thể có nhiều tiền như vậy?”
“Tô Nghênh Hạ, điều này không phải là lý do thoái thác cô nghĩ ra đó chứ, kêu Hàn Tam Thiên ra mặt, cô điên rồi, hay là chúng tôi điên rồi thế.”
“Đúng vậy, cho dù cô muốn tìm lý do, cũng tìm cái có thể khiến cho người ta tin tưởng ấy, dựa vào cậu ta… Hay là thôi bỏ di0Ẻ Tô Quốc Lâm đã sớm ghi hận Hàn Tam Thiên, lần trước Hàn Tam Thiên đã ra tay đánh Tô Hải Siêu, món nợ này ông ta vẫn ghi tạc trong lòng, lúc này có cơ hội chế nhạo Hàn Tam Thiên sao có thể bỏ qua chứ?
“Hàn Tam Thiên, không nhìn ra đó, cậu thế mà lại là một kẻ có tiền, tùy tùy tiện tiện đã lấy ra được hơn một triệu, chắc cậu không phải là công tử giàu có nào đó đang giấu diếm thân phận chứ? Nhìn dáng vẻ của cậu, không giống lắm, so với gã ăn xin ven đường thì cậu chỉ thiếu mỗi cái chén bề thôi.” Tô Quốc Lâm nói.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, lại nổ ra một tràng cười vang, vô cùng chói tai.
Tưởng Lam tức giận đứng lên, quát lớn với Hàn Tam Thiên: “Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Câm miệng của cậu lại đi.”
Chuyện này, đừng nói họ hành của nhà họ Tô không tin, ngay cả chính Tưởng Lam cũng không tin, giờ Hàn Tam Thiên lắm mồm chẳng phải càng làm cho nhà bọn họ hồ thẹn, bị người cười nhạo ư?
“Tưởng Lam, cô đây là không đúng rồi, cậu ta muốn khoác lác thì cô cho cậu ta cơ hội đi chứ, không thì sao cậu ta chọc chúng tôi vui đây?” Tô Quốc Lâm cười nói.
Tô Hải Siêu đứng cạnh vội vàng hùa theo: “Đúng vậy, dì Lam, Hàn Tam Thiên muốn giả làm con nhà giàu, dì vạch trần làm gì?
Để chừa chút mặt mũi cho nhà người ta đi, lớn đến tuổi này rồi mà vô liêm sỉ đến cái mức ấy, giờ dì lại tổn thương mặt mũi cậu ta, về sau sao còn có mặt nhìn người khác đây?”
Mặt mày Hàn Tam Thiên lạnh nhạt, im lặng nhìn cả đám cắt tiếng cười to, hình ảnh này diễn ra rất nhiều lần ở nhà họ Tô, nhìn mãi thành quen.
Lại nhìn Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt cô tràn ngập tức giận, ngược lại có chút đáng yêu, khiến Hàn Tam Thiên bát giác cong khóe miệng.
“Hàn Tam Thiên, cậu thật đúng là không biết xáu hồ, loại tình huống này còn cười được, Tô Hải Siêu tôi bội phục cậu, da mặt này của cậu, sao không ra chiến trường đỡ đạn cơ chứ?” Tô Hải Siêu khinh thường nói, quá mất mặt, Hàn Tam Thiên thế mà còn đang cười, thật sự là chẳng cần chút mặt mũi nào, nếu là anh “Ỷ cũng không còn mặt mũi tới niđ“e“1 O.
“Trong mắt tôi, anh cũng là một trò cười thôi.” Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Tô Hải Siêu chợt dữ tợn lên, thằng vô dụng này mà cũng dám nói anh ta là trò cười.
Hung hăng bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, Tô Hải Siêu tính dạy dỗ Hàn Tam Thiên một chút, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Đúng lúc này, bà cụ nhà họ Tô mở miệng nói: “Hải Siêu, quay lại.”
Bà cụ mở miệng, Tô Hải Siêu không dám không nghe, giơ giơ nắm tay với Hàn Tam Thiên rồi quay về chỗ của mình. Nhưng ánh mắt anh ta vẫn nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên, như đang nói ăn cơm xong sẽ dạy dỗ anh.
“Nghênh Hạ, bà biết mấy năm nay cháu sống không tốt lắm, nhưng cháu cũng đừng trắng trợn táo bạo như vậy, thật sự cho rằng bà già này mắt mờ không nhìn thấy cái gì sao?” Bà cụ xem nhẹ lời nói của Hàn Tam Thiên, bởi vì bà không tin tiền mua xe đổi nhà là của Hàn Tam Thiên, cũng không bao giờ tin.
“Bà nội, cháu vẫn giữ câu nói kia, nếu bà nghỉ ngờ cháu, bát cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra sổ sách.” Tô Nghênh Hạ không sợ nhìn bà cụ.
Bà cụ không ngờ Tô Nghênh Hạ vậy mà còn quá cố chấp, cô chẳng phải là dựa vào những người khác cũng có hành động tham ô, cho nên mới dám kiểm tra số sách sao? Cô đây là chính mình mắc sai lầm, cũng muốn kéo tất cả mọi người xuống nước.
Bà cụ biết, số sách một khi kiểm tra, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn. Số liệu mỗi nhà tham ô đặt lên bàn, nhà ai nhiều nhà ai ít xem cái biết liền, nhà ít nhất định âm thầm không phục, sau này sẽ nghĩ biện pháp ở trong công ty tham ô nhiều hơn, khi đó công ty hoàn toàn loạn.
“Tô Nghênh Hạ, không ngò bao nhiêu năm qua, bà lão đây đúng là xem thường cô.” Bà cụ nói, Tô Nghênh Hạ không sợ hãi, biết bà ta không dám điều tra. Bước kế hoạch này trong mắt bà cụ không chê vào đâu được, bà thật không ngờ tâm tư của Tô Nghênh Hạ lại tinh tế như vậy.
Trước đây, Tô Nghênh Hạ chịu thiệt bà còn cảm thấy cô ngây thơ, cho dù là làm việc nặng nhọc cũng không câu oán hận, hóa ra, đây mới là một người phụ nữ mưu mô, lòng dạ tỉ mỉ đáng sợ.
Mặt ngoài ra vẻ là kẻ yếu, trên thực tế lại là một người có thủ đoạn nham hiểm.
“Bà nội, cháu biết có giải thích kiểu gì cũng không tác dụng, mọi người đều sẽ không tin, nhưng điều cháu nói là sự thật, Hàn Tam Thiên nói, cũng là sự thật.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Sự thật?” Tô Hải Siêu âm trầm nói: “Sự thật chính là cô tham ô một số tiền lớn hơn cả triệu của công ty, còn thề thốt phủ nhận.”
“Hải Siêu, cháu câm miệng.” Bà cụ lạnh giọng nói.
Tô Hải Siêu sửng sốt, thái độ này của bà cụ chẳng lẽ muốn tha Tô Nghênh Hạ ư?
Cái này không thể được, cô tham ô một số tiền lớn, đây là một cơ hội khiến Tô Nghênh Hạ mắt đi tư cách làm người phụ trách.
Bây giờ hợp tác với bát động sản Nhược Thủy đã đi vào quỹ đạo, trong mắt Tô Hải Siêu, thì dù là thay đổi người phụ trách là Tô Nghênh Hạ thì bất động sản Nhược Thủy cũng sẽ không ngưng hợp tác. Đến lúc đó anh ta có thể danh chính ngôn thuận nắm quyền.
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Nghênh Hạ đã vót được hơn triệu, thật ra Tô Hải Siêu cũng đỏ mắt, hơn nữa theo anh ta, Tô Nghênh Hạ quá trắng trợn mới có thể gây ra hậu quả như vậy, nếu cô ta mà khiêm tốn một chút, thì ai biết cô ta làm việc đó cơ chứ?
“Bà nội, lần này nếu bà tha Tô Nghênh Hạ, về sau sao còn quản lý người khác được?” Tô Hải Siêu nói.
Bà cụ nghiến chặt khớp hàm, ánh mắt lạnh băng nhìn Tô Hải Siêu nói: “Có phải là muốn tôi lấy sổ sách ra kiểm tra từng món từng món nợ một, tính toán hết những món nợ mấy năm qua đúng không?”
Trong lòng Tô Hải Siêu trầm xuống, tra hết tất cả món nợ mấy năm qua thì nhà bọn họ cũng không chỉ có hơn một triệu đó. Hơn nữa trong toàn bộ nhà họ Tô, anh ta có thứ bậc cao nhất, cho nên tiền anh ta tham ô chắc chắn là nhiều nhất, sao mà tra được chứ?
Những người khác nghe thế cũng cúi đầu không dám nói lời nào.
Súng bắn chim đầu đàn, người nào nói trước liền tra người đó, đến lúc đó người nào thoát được?
“Ăn cơm.” Bà cụ ra lệnh một tiếng, không ai dám nói nữa.
Các gia đình họ hàng âm thầm mưu mô, không thể không phục thủ đoạn lần này của Tô Nghênh Hạ. Kéo người trên cả con thuyền chôn cùng khiến bà cụ nhà họ Tô không dám kiểm tra sổ sách, chiêu ấy đâm thẳng vào lòng người.
Ăn cơm xong, Tô Hải Siêu và một số con cháu nhà họ Tô tập hợp lại ở phía sau vườn hoa, người nào người nấy nghiền răng nghiền lợi.
“Lần này, Tô Nghênh Hạ đúng là tính kế chúng ta không nhẹ, thế mà lại muốn lôi kéo mọi người chôn cùng cô ta.” Tô Diệc Hàm căm tức vẻ mặt vặn vẹo, ban đầu cô ta cũng có ý giống như Tô Hải Siêu, lợi dụng chuyện này chèn ép Tô Nghênh Hạ, không ngờ vẫn bị cô tránh được.
Tô Hải Siêu cười lạnh, nói: “Trước đây anh đúng là coi thường con nhỏ trà xanh kia, không nghĩ tới thủ đoạn như thế mà cô ta cũng làm ra được, ngay cả bà nội cũng phải nhường nhịn.”
“Hải Siêu, con nhỏ đó không thể để lâu được, về sau nói không chừng còn có thể ra chiêu gì đối phó anh đấy.” Tô Diệc Hàm nhắc nhở nói.
“Yên tâm đi, anh sẽ không cho cô ta cơ hội đó, hết tháng này, anh có thể quay về công ty, đến lúc đó, nhất định sẽ khiến cho cô ta đẹp mặt.” Tô Hải Siêu nói.
“Mọi người nói xem, Tô Nghênh Hạ có thể mua căn nhà như nào?” Một tên con cháu nhà họ Tô hỏi.
Tô Diệc Hàm cười nhạo nói: “Còn có thể mua cái nhà nào, dù cho cô ta cầm tiền của công ty khiến bà nội không dám kiểm tra số sách, nhưng cũng chẳng dám lấy nhiều, hai chiếc xe hơn một triệu. Tôi đoán có lẽ cô ta lấy hai triệu của công ty, số tiền còn lại hẳn là dùng để mua nhà.”
“Đúng thế.” Tô Hải Siêu đồng ý gật đầu, một chiêu này của Tô Nghênh Hạ đúng là thông minh. Có điều cô ta cũng không dám quá trớn, bà nội có thể nhịn nhưng sức chịu đựng cũng có hạn, điều này Tô Nghênh Hạ hẳn là biết rõ.
“Nhà như nào ngày mười lăm tháng sau sẽ biết, giờ nếu đã nói rõ chuyện này ra cô ta chắc hẳn sẽ mời chúng ta.”