Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 504:

 

Lời nói của Lưu Quốc Phong rất trực tiếp hơn nữa còn khó nghe vô cùng, khiến cho biểu cảm trên mặt Chung Lương thoáng chốc trở nên cứng ngắc.

 

“Lưu tổng, bây giờ bất động sản Nhược Thủy lùi một bước, không phải là vì sợ tập đoàn Hàn thị.” Chung Lương nói.

 

Lưu Quốc Phong cười lạnh, nói: “Sợ hay không tôi không biết, nhưng tài sản của tập đoàn Hàn thị lón bao nhiêu tôi lại biết rất rõ, chắc anh cũng biết. Hơn nữa anh cũng chỉ là một người làm công, ông chủ thật sự của bát động sản Nhược Thủy bây giờ giống như con rùa rụt cồ né tránh không dám lộ diện, ai dám tùy tiện tin tưởng bất động sản Nhược Thủy chứ?”

 

“Nếu hôm nay Lưu tổng đã đến đây, thì đừng nói mát nữa. Ông có yêu cầu gì có thể nói thoải mái.” Chung Lương nói, nếu như thái độ của Lưu Quốc Phong cương quyết, không có mảy may ý định muốn hợp tác với bát động sản Nhược Thủy thì ông ta sẽ không đến đây. Nhưng nều đã đến đây rồi, thì đồng nghĩa với việc trong lòng ông ta đã có tính toán.

 

Lưu Quốc Phong cười nhạt, nói: “Ông chủ quả nhiên là người thông minh.

 

Cách nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu bất động sản Nhược Thủy muốn hợp tác với tôi, tôi muốn có chút cổ phần của bát động sản Nhược Thủy. Chắc đề nghị này không quá đáng chứ, châu chấu bị trói trên cùng một chiếc thuyền, chỉ có lợi ích chung mới có thể đạt đến sự hợp tác khăng khít nhất.”

 

Cổ phần của bát động sản Nhược Thủy?

 

Dựa vào địa vị của Lưu Quốc Phong, có tư cách gì mà đòi cỗ phần của bất động sản Nhược Thủy?

 

“Lưu tổng, công tỷ rẻ rách của công có giá trị bao nhiêu, mà lại gan to bằng trời muốn trở thành cổ đông của bất động sản Nhược Thủy?” Chung Lương nhíu mày nói.

 

Vẻ mặt của Lưu Quốc Phong vô cùng lạnh lùng, dữ dằn nói với Chung Lương: “Ông chủ Chung, bây giờ là anh đang cầu xin tôi, không phải tôi cầu xin anh. Tôi khuyên anh hãy suy nghĩ kỹ đã rồi hãng nói.

 

Chung Lương ngả người trên ghế, khinh bỉ nhìn Lưu Quốc Phong, nói: “Ông nhìn đâu ra là tôi muốn cầu xin ông. Lưu Quốc Phong, tuy bây giờ bất động sản Nhược Thủy bị tập đoàn Hàn thị chèn ép, nhưng muốn chơi chết loại công ty nhỏ nhoi như ông vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Ông đừng cho rằng bản thân mình rất lợi hại, thật sự cho rằng bát động sản Nhược Thủy bây giờ có thể để loại vô dụng như ông tùy ý bắt chẹt sao?”

 

Lưu Quốc Phong vốn cho rằng bát động sản Nhược Thủy muốn mượn sức ông, chắc chắn sẽ đưa ra một lợi ích nhát định, cho nên ông ta mới đưa ra một đề nghị quá đáng như vậy. Chẳng qua ông ta đã quên mắt điểm Chung Lương vừa mới nói, tuy rằng bất động sản Nhược Thủy bây giờ đang rơi vào tình cảnh bị chèn ép, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ông ta lấy đâu ra tư cách diễu võ dương oai trước mặt Chung Lương chứ.

 

“Ông chủ Chung, vừa rồi tôi không được tỉnh táo cho lắm, đã nói những lời không nên nói, mong anh bỏ qua cho.” Lưu Quốc Phong nhận lỗi với Chung Lương. Lúc đầu ông ta xuất hiện với thái độ ăn trên trồi ngước, nhưng sau khi bị một câu nói của Chung Lương nói cho tỉnh, Lưu Quốc Phong mới biết thái độ của mình ngu xuẫn cỡ nào. Cho dù không hợp tác với bất động sản Nhược Thủy thì cũng không cần phải kết thù với bọn họ.

 

Dù sao tình huống hiện tại của công ty ông ta cũng không được lạc quan cho lắm. Những công ty có lĩnh vực tương đồng nhưng có danh tiếng, nguồn vốn ổn định hơn công ty của Lưu Quốc Phong hiện giờ đã hợp tác với công ty Hàn thị. Vì thế không gian sinh tồn của ông ta bị chèn ép rất nhiều. Trong tình cảnh như vậy, còn kết thù với bất động Nhược Thủy thì sẽ chỉ khiến ông ta chết nhanh hon.

 

Chung Lương cười khẩy, nói: “Chuyện ông nói ông chủ của tôi là rùa đen rút đầu, tôi sẽ về báo cáo chỉ tiết với ông chủ. Còn về phần ông nên lựa chọn như thế nào, tự ông suy nghĩ thật kỹ đi.”

 

Nói xong, Chung Lương lập tức rời khỏi phòng.

 

Toàn bộ quá trình, Hàn Tam Thiên đều đứng bên cạnh Chung Lương, không mở miệng nói một câu nào. Nhưng thông qua thái độ của Lưu Quốc Phong, anh có thể nhìn ra được những người này vô cùng sợ hãi tập đoàn Hàn thị. Tuyệt đối không có khả năng thật lòng hợp tác với bất động sản Nhược Thủy.

 

“Thiếu gia nhỏ, ông ta hẳn sẽ hợp tác với chúng ta.” Sau khi lên xe, Chung Lương nói với Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên nhìn ra ngoài cửa số, thản nhiên nói: “Việc hợp tác này không có chút ý nghĩa nào. Bát cứ lúc nào ông ta cũng có thể đâm một đao sau lưng bất động sản Nhược Thủy.”

 

Chung Lương gật đầu, nói: “Đúng là như vậy, chúng ta nên làm gì bây giò?”

 

“Anh cứ đi gặp mấy người tiếp theo đi.

 

Xem ra bây giờ con đường này không thể nào đi thông rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Chung Lương bát đắc dĩ cúi thấp đầu.

 

Giới thương nghiệp chỉ để ý đến lợi ích, tiền mới là thứ quan trọng nhát. Hiện tại, tài lực mà tập đoàn Hàn thị phô bày ra bất động sản Nhược Thủy không thể chống lại được, muốn mượn sức của những người thật lòng muốn hợp tác, gần như là điều không thể.

 

“Vâng.” Chung Lương đáp.

 

Một mình Hàn Tam Thiên xuống xe.

 

Bắt đầu từ năm mười bốn tuồi, bản thân anh đã bắt đầu âm thầm bước trên con đường thương nghiệp, nhưng Hàn Tam Thiên chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào mạnh mẽ đến vậy. Thủ đoạn của anh rất nhiều, song một khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, những thủ đoạn này thật sự quá nhỏ bé, yếu ớt. Cho dù anh có bao nhiêu mánh khóe, tài lực của tập đoàn Hàn thị đã bày ra trước mắt, giống như một ngọn núi cao chìm trong mây, bốn phía là vách núi với vực sâu. Hàn Tam Thiên có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng không thể nào trèo lên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK