Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 247:

 

“Hiện tại xem ra vẫn rất thuận lợi, nhưng có thể thành công hay không là ẩn số.”

 

Hàn Tam Thiên cảm khái, tuy rằng Đao Thập Nhị có phương pháp, nhưng liên lạc được không, bây giờ vẫn chưa thể nào xác định, hơn nữa cho dù có liên lạc được, có thể đưa Chuột Chũi và Quan Dũng đến đó được hay không, cũng là việc chưa chắc chắn.

 

“Anh rất có bản lĩnh, những chuyện nhỏ nhặt này, nhất định có thể đối phó.” Tô Nghênh Hạ cười trả câu vừa nãy của Hàn Tam Thiên trỏ về.

 

Hàn Tam Thiên bước đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô, hỏi: “Nhìn hết hoa nở hoa tàn, em muốn nhất là gì?”

 

Tô Nghênh Hạ hiểu những lời này của Hàn Tam Thiên là có ý gì, anh đang hỏi dự định sau này của cô, nhưng liên quan đến chuyện về hưu, tạm thời Tô Nghênh Hạ vẫn chưa nghĩ tới.

 

“Xem trước rồi nói sau.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Yết hầu Hàn Tam Thiên bỗng nhúc nhích rõ rệt, do dự hồi lâu, hỏi: “Em… nhãn hiệu son môi của em lần trước là gì, ăn rất ngon, nếu không, anh mua thêm cho em một ít nhé?”

 

Tô Nghênh Hạ nghe thấy câu này, đôi má lập tức trở nên ửng đỏ, gạt tay Hàn Tam Thiên ra, trừng mắt nói: “Ăn cái rắm, sau này không cho anh ăn nữa.”

 

Nhìn Tô Nghênh Hạ chạy xuống núi như điên, Hàn Tam Thiên cũng không nóng lòng vội đuổi theo, liếm môi một cái, lầm bằm lầu bầu cảm thán: “Chừng nào thì mới cho anh lấp đầy dạ đày dây.”

 

Về đến nhà, Hàn Tam Thiên ngạc nhiên phát hiện, Tô Nghênh Hạ cả bữa sáng cũng chưa ăn đã đi làm rồi. Chủ nhật cũng cần gấp gáp như vậy sao? Đây là cố ý trốn tránh anh, anh lập tức hơi hồi hận vì những lời vừa nấy, nhưng chuyện đã xảy ra, muốn hồi hận cũng không có cơ hội.

 

Hom nay Hàn Tam Thiên định đến nhà Đao Thập Nhị, có chút việc cần hỏi anh ta, nếu là chủ nhật, nhất định Đường Thanh Uyễn cũng có ở nhà, phải mua cho cô bé này chút quà mới phải.

 

Thứ con gái thích, Hàn Tam Thiên không rõ lắm, nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định gọi cho Thiên Linh Nhi.

 

Gần đây Thiên Linh Nhi giống như cái xác không hồn, không có chút tinh thần nào, bởi vì đã lâu lắm rồi cô không gặp Hàn Tam Thiên, giống như người mắt hồn.

 

Lúc điện thoại vang lên, nhìn thấy thông báo Hàn Tam Thiên gọi tới, Thiên Linh Nhỉ giống như bong bóng xẹp léo lập tức căng đầy không khí.

 

“Hàn Tam Thiên, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với em rồi.” Thiên Linh Nhi kích động nói.

 

“Con gái thích quà gì?” Hàn Tam Thiên hỏi thẳng.

 

“Có ý gì, anh muồn tặng quà cho ai, là của em hả?” Thiên Linh Nhi chất vần.

 

“Tất nhiên không phải cô, con gái của một người bạn, khoảng tầm mười tuổi, cho tôi một đề nghị đi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Nghe thấy chỉ là một cô bé mười tuổi, Thiên Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng mình lại xuất hiện một tình địch.

 

“Cô bé, tất nhiên là thích búp bê, tốt nhất là trọn bộ búp bê, trước kia khi em còn nhỏ, ước mơ lớn nhất chính là có hết tất cả búp bê barbie.” Thiên Linh Nhi nói.

 

Loại suy nghĩ của tiểu thư nhà giàu này, cũng không biết có thể áp dụng cho Đường Thanh Uyễển hay không, dù sao Đường Thanh Uyên và Thiên Linh Nhi sinh ra đã khác biệt như ngày với đêm, có điều Hàn Tam Thiên không có ý tưởng gì khác, chỉ có thể nghe theo đề nghị này.

 

“Nếu có thể khiến cô bé vui, sau này tôi sẽ cảm ơn cô.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Anh muốn mời em…” Còn chưa dứt lời, Hàn Tam Thiên đã cúp điện thoại, khiến cô chủ nhà họ thiên giận đến muốn giết người, có điều ngẫm lại Hàn Tam Thiên còn phải cảm ơn mình, tâm trạng của Thiên Linh Nhi đã tốt hơn rất nhiều.

 

Sau khi mua quà xong, Hàn Tam Thiên đến nhà Đao Thập Nhị.

 

Hôm nay là chủ nhật, Đao Thập Nhị ở nhà với Đường Thanh Uyễn, lúc Đường Thanh Uyển biết búp bê trong tay Hàn Tam Thiên là quà tặng mình, cô bé vui đến mức mặt đỏ lên, xem ra đề nghị của Thiên Linh Nhi đúng là hữu dụng.

 

“Thanh Uyễển ngoan, về phòng chơi đi.”

 

Đao Thập Nhị xoa đầu Đường Thanh Uyễn nói.

 

“Vâng, cảm ơn chú Hàn.” Nói xong, Đường Thanh Uyển phấn khởi trở về phòng.

 

Mặt mũi Hàn Tam Thiên đầy cười khổ, nói: “Bây giờ làm chú rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đó.”

 

“Anh Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Đao Thập Nhị hỏi, không có việc gì thì không đến tòa tam bảo, anh ta biết không thể nào vô duyên vô cớ Hàn Tam Thiên lại đến gặp mình.

 

“Tôi có hai người cần đưa đến nhà tù Địa Tâm, phải làm thân phận gì cho bọn họ không?” Hàn Tam Thiên hỏi, đây là băn khoăn của anh, anh lo nhà tù Địa Tâm sẽ điều tra Chuột Chũi và Quan Dũng, mà thân phận của hai người này cũng không tính là tội ác tày trời, nhìn thế nào cũng không giống có tư cách đến nhà thù Địa Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK