Chương 132: Không đặt vào mắt
Hàn Tam Thiên vừa nói xong, toàn hội xôn xao. Ngay cả Vương Mậu cũng mặt mày trắng bệch, thắng Âu Dương Tu Kiệt nên dừng lại đúng lúc, bây giờ nói vậy chẳng phải là khiêu khích Thượng Quan Hắc Bạch sao?
“Nhãi ranh, sao cậu có thể nói lời vô lễ như vậy, ai cũng có thể trở thành đối thủ của ngài Thượng Quan hả?!
“Cậu thắng được học trò của ngài Thượng Quan đã là may mắn, vậy mà còn dám kiêu ngạo như thế.!
“Cậu trai trẻ, khiêm tốn chút đi, nếu không thứ vứt đi cũng là mặt mũi của mình.!
Hội viên của hiệp hội đều tức giận bất bình nhìn Hàn Tam Thiên, khá bất mãn về sự vô lễ của anh.
Vương Mậu biết Hàn Tam Thiên đánh cờ với Thượng Quan Hắc Bạch là tự tìm đường chết bèn vội vàng nói: “Mau nhận lỗi đi.!
Mắt Hàm Tam Thiên sáng như đuốc nhìn Thượng Quan Hắc Bạch. Theo lời Thiên Xương Thịnh thì đây là cơ hội hiếm thấy, nếu bỏ lỡ chỉ sợ đời này sẽ không gặp được lần thứ hai, cho dù có thua thì sao? Không khiêu chiến bản thân một chút, làm sao biết cực hạn thực lực của mình ở đâu?
Thiên Xương Thịnh khác với những người khác, vẻ mặt thưởng thức nhìn Hàn Tam Thiên. Thanh niên nếu chút can đảm này cũng không có vậy còn gọi là thanh niên gì nữa, biết khó mà tiến lên mới là biểu hiện mà thanh niên nên có.
Quả thực tiếng tăm của Thượng Quan Hắc Bạch vang đội, nhưng chỉ vì tiếng tăm vang dội mà không dám khiêu chiến, vậy chẳng phải hèn nhát ư?
“Ngài Thượng Quan, mong rằng ngài có thể cho tôi cơ hội này.!
Hàn Tam Thiên nói.
Vẻ mặt Thượng Quan Hắc Bạch lạnh lùng, bao nhiêu năm rồi, chưa từng có thanh niên dám khiêu chiến ông, đúng là không biết sóng chết.
Âu Dương Tu Kiệt bị mắt mặt, vốn Thượng Quan Hắc Bạch không có ý định buông tha, bây giờ Hàn Tam Thiên chủ động đưa đến cửa tìm chết, sao ông lại bỏ qua được.
“Học trò của tôi bất cẩn thua trong tay cậu, cậu lại thật sự xem mình là cao thủ. Được, tôi tới dạy bảo chàng trai ngạo mạn là cậu một chút.” Thượng Quan Hắc Bạch nói.
Mỗi thành viên hiệp hội đều khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên, chẳng hề xem trọng hành động tìm chết của anh.
Bây giò đắc tội với Thượng Quan Hắc Bạch, dựa vào sức ảnh hưởng của Thượng Quan Hắc Bạch ở giới cờ vây, sau này anh muốn ra mặt có thể gặp khó khăn.
Xã hội này, không phải cố gắng thì sẽ được đáp lại, cũng không phải lợi hại thì sẽ có ngày đổi đời, phía sau mỗi một thành tựu đều chồng chất muôn vàn nhân tó.
Ví dụ như Âu Dương Tu Kiệt, thực lực của anh ta quả thực không tầm thường giữa lớp thanh niên, nhưng đưa mắt nhìn khắp Trung Quốc cũng không phải không có ai sánh bằng, nhưng tại sao thanh danh những người khác lại không vang xa – như Âu Dương Tu Kiệt? Bởi vì thầy của bọn họ không phải Thượng Quan Hắc Bạch.
Quan hệ cửa sau, thích hợp với từng lĩnh vực, không ai có thể thay đổi được.
Có điều bọn họ không biết, Hàn Tam Thiên chỉ yêu thích cờ vây mà thôi, chưa từng nghĩ sẽ gầy dựng bao nhiêu thành tựu trong cò vây, càng không muốn dùng cờ vây để trở nên nỏi bật.
Hàn Tam Thiên vẫn cầm quân đen, hạ cờ trước.
Thượng Quan Hắc Bạch không thẹn với danh tiếng bậc thầy của mình, hạ cờ như bay, hơn nữa chiêu nào cũng tinh diệu vô song, quân cờ đặt giữa bàn, Thượng Quan Hắc Bạch đã chiếm ưu thế rất lớn.
Thắng thua như thể đã được quyết định, ánh mắt những thành viên của hiệp hội nhìn Hàn Tam Thiên càng thêm khinh bỉ, cái thứ không biết điều, đừng để bị đâm tới đầu rơi máu chảy mới thấy hối hận, khiêu chiến Thượng Quan Hắc Bạch, làm vậy chẳng phải đã định trước là sẽ mắt mặt ư?
“Cậu còn giãy giụa được bao lâu nữa?” Thượng Quan Hắc Bạch thản nhiên nói.
Hàn Tam Thiên trầm mặc, không nói gì, tuy rằng đường cờ thay đổi thất thường, nhưng mỗi cao thủ đều có thói quen của mình, Hàn Tam Thiên gần như nhớ kỹ tên tất cả ván cờ của Thượng Quan Hắc Bạch, giờ phút này anh đang nhớ lại, từ những ván cờ kia suy đoán hướng đi kế tiếp của Thượng Quan Hắc Bạch, một khi có dấu vết để lần theo, tuy rằng Hàn Tam Thiên cũng sẽ thua, nhưng ít ra sẽ không thua quá thảm.
Tốc độ hạ cờ của Hàn Tam Thiên càng ngày càng chậm, trong mắt người khác, thật sự là anh đang vùng vẫy giãy chết để kéo dài thời gian mà thôi.
“Đã chắc chắn sẽ thua thì buông cờ đầu hàng đi, còn tốn thời gian làm gì.!
“Thời gian của Ngài Thượng Quan. quý giá lắm đấy, cậu đúng là không biết điều.!
“Hội trưởng, tên học trò này của ông nhân phẩm không ổn rồi.!
Hàn Tam Thiên nhíu màu, lạnh giọng nói: “Xem cờ không nói, thắng bại chưa rõ đã buông cò đầu hàng, đó chính là nhân phẩm của các người hả?!
Những lời này khiến đám người oán giận á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tức giận nhìn Hàn Tam Thiên.
Thượng Quan Hắc Bạch cười lạnh, nếu sự ngoan cường này được thể hiện trên người Âu Dương Tu Kiệt nhất định ông sẽ tán thưởng, nhưng đổi lại thành Hàn Tam Thiên, ông lập tức cho rằng đó là hành vi ngu xuẩn, bởi vì đây là học trò của Vương Mậu, đương nhiên ông không hề xem trọng chút nào.
“Ông nội, anh ấy đẹp trai quá.” Đúng lúc này, Thiên Linh Nhi thấp giọng nói bên tai Thiên Xương Thịnh.
Thằng nhóc này, câu vừa rồi quả thực rất khí phách, thành viên của cả hiệp hội không nói nổi nửa chữ để phản bác. Hơn nữa đối mặt với cao thủ như Thượng Quan Hắc Bạch anh cũng không sợ hãi chút nào, còn tỏ ra càng đánh càng hăng, điều này đối với người trẻ tuổi hiện giờ rất đáng quý.
Chỉ là anh càng ưu tú, Thiên Xương Thịnh ngược lại càng lo lắng.
Người như thế, nhất định không phải kẻ bắt tài, anh mang nỗi niềm khó nói ở rễ nhà họ Tô, hay là có mục đích gì khác?
Hơn nữa hiện tại càng lúc Thiên Linh Nhi càng ái mộ anh, điều này với Thiên Linh Nhi mà nói cũng là một loại uy hiếp.
Thanh gươm hai lưỡi, hại người hại mình.
“Thật sao? Trông nó xấu như vậy, đẹp trai xuất sắc chỗ nào.!
Thiên Xương Thịnh méo miệng nói.
Thiên Linh Nhi bát mãn bĩu môi, hung hãn bảo: “Ông nội, râu của ông dài ra nữa rồi.!
Thiên Xương Thịnh sợ tới mức khẽ run rẩy, lập tức che cằm, nói: “Đẹp trai, thật sự đẹp trai, ánh mắt cháu gái ông sao có thể tệ được?!
Nghe thấy câu này, Thiên Linh Nhi mới cảm thấy mỹ mãn, thương thay ông cụ nhà họ Thiên, địa vị ở thành phố Thiên Vân cao như vậy lại bị một cô bé đe dọa đến sít sao.
Ván cờ tiến vào giai đoạn cuối cùng, mọi người phát hiện nét mặt Thượng Quan Hắc Bạch dần dần trở nên nặng nề, hơn nữa cục diện bàn cờ không rõ ràng cho lắm, tuy rằng Thượng Quan Hắc Bạch vẫn chiếm ưu thế như trước nhưng dường như Hàn Tam Thiên đang chậm rãi xoay chuyển tình cảnh xấu, điều này khiến mọi người khó tin.
Lúc trước thắng Âu Dương Tu Kiệt đã đủ khiến bọ họ hãi hùng rồi, chẳng lẽ anh còn thắng được Thượng Quan Hắc Bạch hay sao? Đây chính là ngôi sao sáng trong giới cờ vây đó, nêu thua trong tay người thanh niên này chẳng phải sẽ chắn động giới cờ vây toàn Trung Quốc ư?
Mặt Vương Mậu đỏ tới mang tai, cho dù ông ta đánh cờ Thượng Quan Hắc Bạch cũng chưa từng khiến Thượng Quan Hắc Bạch nghiêm túc như vậy, thực lực của thằng nhóc này thật sự là quá mạnh!
Cho đến lúc này, Vương Mậu mớ cảm giác được rõ ràng giữa mình và Hàn Tam Thiên chênh lệch bao nhiêu.
Thanh niên kia là ai, còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu trong cờ vây cao thế này, thật sự khó có thể tưởng tượng.
Lúc Thiên Xương Thịnh phát hiện Vương Mậu nhìn Hàn Tam Thiên với ánh mắt hoảng sợ, trong lòng không khỏi hơi đắc ý, một suy nghĩ mà ông không thể nào kiểm soát được xuất hiện trong lòng.
Lợi hại không, đây chính là thầy của tôi đó!
Kiểu gì Thiên Xương Thịnh cũng không ngờ lúc trước ông không muốn bái sư, nhưng chỉ qua vẻn vẹn mấy ngày thì suy nghĩ đó đã thay đổi lớn như vậy, thế mà lại xem đó là vinh quang.
Tất cả mọi người thở dồn dập nhìn thế cục trên bàn cờ thay đổi, căng thẳng đến mức như thể là mình đang đánh cờ. Đồng n thời bọn họ cũng có chút hi vọng Hàn Tam Thiên sẽ thắng, bởi vì đó sẽ là một tin tức lớn, hơn nữa thành phố Thiên Vân cũng có thể dựa vào Hàn Tam Thiên mà thanh danh chấn động giới cờ Vây.
Chẳng qua thực lực giữa Hàn Tam Thiên và Thượng Quan Hắc Bạch rốt cuộc vẫn có chút chênh lệch, cuối cùng vẫn bị thua.
Thế nhưng Thượng Quan Hắc Bạch thắng cờ lại chẳng vui chút nào, bởi vì trong mắt ông, đáng lẽ ông sẽ thắng to, nhưng bây giò chỉ thắng mười mục mà thôi. Cách thắng cờ này với ông mà nói là sỉ nhục, bởi vì Hàn Tam Thiên chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi, còn trẻ tuổi đã có thực lực mạnh như vậy. Cho anh thêm vài năm hoặc mười năm, Thượng Quan Hắc Bạch biết chắc mình không phải là đối thủ của anh.
Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, nói: “Có thể khống chế trong vòng mười mục đã là cố gắng hết sức, ngài Thượng Quan không hỗ là nhân vật bậc thầy.!
Câu này nghe có vẻ khiêm tốn, thực ra đang vả vào mặt Thượng Quan Hắc Bạch.
Thượng Quan Hắc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Mậu, cậu ta không phải học trò của ông nhỉ, không ngờ rằng ông lại tìm người ngoài tới giúp đỡ.!
“Thượng Quan Hắc Bạch, lần này ông tới tìm tôi cũng mang mục đích chẳng trong sáng gì, ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lan truyền chuyện này ra ngoài.” Vương Mậu vừa cười vừa nói, trong lòng thoải mái tột cùng, có thể ép Thượng Quan Hắc Bạch đến mức này, ông ta thực sự rất vui.
“Hừ, chúng ta nhìn xem, có giỏi kêu cậu ta tham gia giải thi đấu cờ vây năm nay, phân thắng bại với Âu Dương Tu Kiệt trong giải đấu.” Thượng Quan Hắc Bạch lạnh lùng nói.
“Cờ vây chỉ là sở thích của tôi mà thôi, tôi sẽ không tham gia bắt kỳ trận đấu nào, hơn nữa… tôi không để anh ta vào mắt.!