Chương 283:
“Tôi đồng ý tiền hành trận chung kết ngay lập tức, nhưng tôi có một yêu cầu.” Hàn Tam Thiên mở miệng nói.
“Cậu có tư cách gì mà yêu cầu.”
“Thật là coi mình như trung tâm, nơi này đến lượt cậu nói chuyện à?”
“Trước mặt ngài Thượng Quan, cậu là cái thá gì, còn nói yêu cầu nữa?”
Hàn Tam Thiên nói lời này là nói với Thượng Quan Hắc Bạch, nhưng ông ta còn chưa lên tiếng, những người khác lại giống như thái giám gấp muốn chết.
“Đây là chuyện giữa tôi và Thượng Quan Hắc Bạch, các ông có tư cách gì mà nói chuyện, ngoan ngoãn im lặng xem náo nhiệt không tốt hay sao?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Nói đi, cậu có yêu cầu gì?” Thượng Quan Hắc Bạch hỏi.
“Sau khi tôi thắng Âu Dương Tu Kiệt, ông phải đấu một trận với tôi.” Hàn Tam Thiên nói.
Những người xem náo nhiệt kia nghe được câu này, kẻ nào kẻ nấy lòng lại đầy căm phẫn, Thượng Quan Hắc Bạch trước giờ không dễ dàng tham gia bất kỳ giải đầu nào, địa vị của ông ta bây giờ, chỉ cần vừa xuất hiện chính là tấm gương mẫu trong giới cờ vây, cũng không cần tận lực dùng thực lực để chứng minh bản thân mình.
Hơn nữa với cấp bậc của Thượng Quan Hắc Bạch, sao có thể tùy tiện đấu với một hạng vô danh kia chứ?
“Thằng nhãi cuồng vọng, cậu lại dám khiêu chiến Thượng Quan tiền bối.”
“Cậu có tư cách gì đấu với Thượng Quan tiền bối, cậu là cái hạng gì.”
“Có thể đấu với Thượng Quan tiền bối đều là đại sư cấp quốc tế, cậu cũng không nhìn lại địa vị của mình.”
Hàn Tam Thiên cười nhạt, mắng to: “Đám rác rưởi các người im miệng đi, có liên hệ cái lông gì đến máy người, bảo máy người im miệng xem náo nhiệt, mẹ nó ai nói nhiều nữa tôi đánh nát miệng kẻ đó.”
Câu mắng này vang vọng trong hội trường, mọi người trợn mắt há mồm, yên lặng như tờ.
Thích Y Vân cười, một tiếng chấn toàn trường, lúc anh ẩn nhẫn như mãnh hồ ẩn núp, chỉ khi nào há to miệng như chậu máu, lộ ra răng nanh là có thể chắn nhiếp toàn trường.
“Cậu… Cậu nói chuyện to tiếng thê làm gì, dọa những lão già như chúng tôi đây cậu có đền nổi không?”
“Chúng tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu, không biết sống chết khiêu chiến ngài Thượng Quan, kẻ mắt mặt cũng là chính cậu.
Tốt bụng nhắc nhở con mẹ ông.
Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, những lão già kia quả nhiên là sống lâu, da mặt không phải người thường có thể so sánh được.
Có điều anh không muốn so đo với những lão già đó, lần này mục đích tới thành phố Phú Dương là phải thắng Thượng Quan Hắc Bạch.
“Ông dám không?” Hàn Tam Thiên nhìn thẳng Thượng Quan Hắc Bạch hỏi.
Thượng Quan Hắc Bạch không ngờ Hàn Tam Thiên sẽ khiêu khích ông ta ngay trước mặt mọi người. Mặc dù lần trước ông ta thắng cũng không phải quá áp đảo, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là ông ta thắng, Thượng Quan Hắc Bạch cũng không lo thất bại. Hơn nữa với trạng thái hiện tại của Hàn Tam Thiên, cho dù đối phó với Âu Dương Tu Kiệt cũng khó khăn chứ đừng nhắc tới ông ta.
“Chỉ cần cậu có thể thắng học trò của tôi, đấu với cậu một trận có là gì.” Thượng Quan Hắc Bạch nói.
Nghe được câu trả lời này, Hàn Tam Thiên hài lòng cười.
Trạng thái tinh thần của anh bây giờ đúng là không phải cao nhất, nhưng nghĩ tới lời Tô Nghênh Hạ nói, tuyến thượng thận lại hoạt động mạnh, cho dù đấu suốt đêm cũng không thành vần đề.
“Tu Kiệt, nhớ lời thầy nói với con, có gắng kéo dài thời gian, chỉ khi tỉnh thần cậu ta không chịu được nữa con mới có cơ hội thắng cậu ta.” Thượng Quan Hắc Bạch nhắc nhở Âu Dương Tu Kiệt.
Âu Dương Tu Kiệt cười, trận đấu của anh ta hôm nay kết thúc từ sớm, hơn nữa đã ngủ một giấc để bổ sung tinh thần, ở phương diện tinh thần và lực tập trung anh ta có ưu thế tuyệt đối, nếu như dưới tình huống này còn không thắng được Hàn Tam Thiên, anh ta làm sao xứng làm học trò của Thượng Quan Hắc Bạch chứ.
“Thầy yên tâm đi, thầy đã sắp xếp nhiều thứ vì con như vậy, con tuyệt đối sẽ không khiến thầy thất vọng.” Âu Dương Tu Kiệt nói.
Thượng Quan Hắc Bạch gật đầu, cũng không quá lo lắng đến trận chung kết kế tiếp, mặc dù lần trước Âu Dương Tu Kiệt thua, nhưng tình huống lần này khác, chịu đựng qua mười hai giờ, kéo dài chiến tuyến, tỷ lệ thắng của Âu Dương Tu Kiệt sẽ được đề cao tới mức lớn nhất, coi như Hàn Tam Thiên lợi hại, nhưng chung quy cậu ta cũng là người, sau cả ngày thi đấu, cậu ta có thể kiên trì được bao lâu chứ?
Loại giải đấu không công bằng như thế này, nêu đổi thành những người khác nhất định sẽ bị lên án, nhưng địa vị của Thượng Quan Hắc Bạch không giống, ông ta cũng dựa vào điểm này nên mới dám điều chỉnh thời gian đấu giải, hơn nữa ông ta còn có một chiêu ngầm khác, chỉ cần trận đấu bát lợi với Âu Dương Tu Kiệt, ông ta còn có đòn sát thủ có thể dùng.
“Mọi chuyện làm đến đâu rồi?” Khi Hàn Tam Thiên và Âu Dương Tu Kiệt bắt đầu trận cờ, Thượng Quan Hắc Bạch bám một dãy số.