Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389:

 

“Tớ đương nhiên là đang đi làm rồi. Chủ tịch à, không phải cậu đang kiểm tra giờ giác của nhân viên đó chứ.” Thẩm Linh Dao nói.

 

Đi làm?

 

Tô Nghênh Hạ nghi hoặc liếc nhìn Hàn Tam Thiên, mới đó mà công ty đã vận hành bình thường rồi sao?

 

“Bây giờ trong công ty thế nào rồi?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ nghỉ ngờ.

 

“Tốt lắm, cực kỳ tốt luôn. Chắc cậu chưa biết, tập đoàn Giang Hà đã phá sản. Hiện tại công ty của cậu đã tiếp nhận tất cả chuỗi sản nghiệp và hợp tác của tập đoàn Giang Hà, mấy công ty khác cũng chịu chung số phận như vậy. Bây giò công ty của cậu đã ngồi chung mâm với công ty nhà họ Thiên rồi đó.” Thẩm Linh Dao nói.

 

Tô Nghênh Hạ trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nồi.

 

Ngồi chung một mâm với nhà họ Thiên?

 

Việc này sao có thể, năng lực của nhà họ Tô sao có thể so sánh với nhà họ Thiên được. Trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi cô rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

“Sao vậy, sao cậu không nói gì thế?”

 

Thẩm Linh Dao hỏi.

 

“Không…Không có gì. Những gì cậu nói đều là sự thật hả?” Tô Nghênh Hạ kinh ngạc nói.

 

“Đương nhiên là thật, sao tớ có thể. lôi chuyện này ra để nói giốn với cậu được chứ? Nếu cậu không tin thì tự đến mà xem đi. Với lại chủ tịch như cậu ấy à, bỏ bê công việc lâu như vậy rồi, cũng nên tới công ty quan sát tình hình một chút chứ?”

 

Thẩm Linh Dao nói.

 

Tô Nghênh Hạ đáp lại vài câu, cũng chẳng nói lúc nào đến công ty, cô cũng không vội, Hàn Tam Thiên còn đang nằm viện, cô phải đến chăm sóc, mà tình huống hiện tại đã lấy lại công ty, cô cũng không cần sốt ruột.

 

Sau khi cúp điện thoại, Tô Nghênh Hạ ngây ngốc nhìn Hàn Tam Thiên, mới đến đảo chưa được bao lâu, vậy mà anh đã xử lý hết mọi chuyện ở Vân Thành, không chỉ phát triển công ty còn khiến những tập đoàn của Giang Hà đều phá sản hết. Bọn họ phá sản không phải là ngoài ý muốn, nhưng mà Tô Nghênh Hạ không cách nào tưởng tượng rốt cuộc Hàn Tam Thiên sao có thể làm được chuyện này.

 

“Anh… sao anh làm được thế?” Tô Nghênh Hạ không thể tưởng tượng nỗi mà hỏi Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói: “Tìm một người bạn rất lợi hại giúp đỡ, là cậu ta làm, không quá liên quan đến anh.”

 

Tô Nghênh Hạ là người trưởng thành, cô làm sao có thể tin chuyện này không liên quan với Hàn Tam Thiên chứ, mà gần đây tất cả mọi chuyện xảy ra trên người cô, Hàn Tam Thiên đều có thể xử lý!

 

“Anh là anh hùng của em sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

 

Hàn Tam Thiên hơi sững sờ trước câu nói này của Tô Nghênh Hạ, nhưng anh vẫn gật đầu, nếu như anh thật sự là anh hùng, vậy cũng cũng chỉ là anh hùng của Tô Nghênh Hạ.

 

“Vậy em hẳn nên cho anh hùng một cái ôm phải không? Anh đã giúp em một việc lớn đó.” Hàn Tam Thiên cười.

 

Đang lúc Tô Nghênh Hạ đi đến chỗ Hàn Tam Thiên thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, va vào vách tường rầm một tiếng.

 

Tô Hải Siêu xách một đồng đồ trong tay đi vào, nhìn xung quanh: “Treo chỗ nào thì được đây? Diệc Hàm, em giúp anh chọn một chỗ đi.”

 

Tô Diệc Hàm vừa cười vừa trả lời: “Tùy tiện treo ở chỗ nào đi, nơi này rộng như vậy, treo chỗ nào cũng có thể nhìn thấy đầu tiên.”

 

Khi Tô Hải Siêu đi đến cửa hàng đồng hồ, Tô Diệc Hàm cũng đi theo làm phiền, lễ vật đưa đến thật quá đặc sắc, đến bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ đến có thể làm thế này.

 

Tặng đồng hồ không phải là tống tiễn sao? (1) (1): Tặng đồng hồ 3#? Sòngzhöng đồng âm với tống tiễn X⁄ sòng zhõng “Tô Hải Siêu, anh đang làm gì vậy?” Tô Nghênh Hạ lạnh mặt.

 

Bộ mặt Tô Hải Siêu giống như đang cười đùa: “Anh đến thăm Hàn Tam Thiên, thuận tiện mang theo ít quà, đừng khách sáo, chỉ là chút tắm lòng mà thôi.”

 

Hạ, tôi có lòng tốt, cô đừng có không biết điều.”

 

“Đúng vậy đó, Hải Siêu không phải sợ các người ở bệnh viện không biết giờ giấc nên mới tỉ mỉ chọn lựa món quà này hay sao, cô đừng không biết tốt xáu.” Tô Diệc Hàm nói theo.

 

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ vô cùng khó coi, hai người này kẻ xướng người hoạ, cố ý ra vẻ không biết tặng chuông có nghĩa gì, nhưng thật ra trong lòng bọn họ đang nguyền rủa Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ sao lại nhìn không nhận ra chứ.

 

“Quà này chúng tôi không cần, anh đem đi đi.” Tô Nghênh Hạ trả lời.

 

Tô Hải Sênh cau mày, vẻ đầy khinh thường nói với Hàn Tam Thiên: “Thằng vô dụng, tao có lòng tốt tặng quà cho mày, sao vợ mày không biết phân biệt tốt xấu như vậy?”

 

Nhưng Hàn Tam Thiên nằm ở trên giường không hề có vẻ tức giận, mỗi lần Tô Hải Siêu nhảy nhót trước mặt anh cũng chỉ giống như tôm tép nhãi nhép, vả lại thủ đoạn của anh ta càng ngày càng ngu xuân, vậy mà anh ta dường như không hề phát hiện ra mà lại còn đắc chí.

 

“Tô Hải Siêu, bây giờ tôi không đánh được anh, nhưng mà chờ sau khi tôi xuất viện, anh có nghĩ tới kết cục sẽ là gì không?” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK