Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436:

 

“La Bân, tôi khuyên ông lần cuối, đừng xằng bậy nữa, ông không những hại chính mình, còn hại tới La Húc Nghiêu, chẳng lẽ ông muốn sự nghiệp nhà họ La không ai chèo chống sao?” Thiên Xương Thịnh biết, với tính cách của La Bân, ông ta nhất định Tư cơ hội báo thù, nhưng một khi ông ta làm vậy, chính là tự mình đầy nhà họ La xuống vực sâu, ông ta già rồi chết cũng không sao cả, nhưng La Húc Nghiêu vẫn còn trẻ.

 

“Thiên Xương Thịnh, ông khỏi dọa tôi, cả đời La Bân tôi có sóng gì chưa gặp qua.”

 

La Bân nghiên răng nghiền lợi nói.

 

“Có sóng gió chết người ông gặp qua chưa?” Thiên Xương Thịnh nghiêm túc nói.

 

La Bân hừ lạnh, khinh thường nói: “Tôi biết ông muốn nâng đỡ Hàn Tam Thiên, nhưng không phải thổi phồng cậu ta như Vậy.

 

Nâng đỡ?

 

Hai chữ này truyền tới lỗ tai Thiên Xương Thịnh, khiến ông không nhịn được bật cười, ông có tư cách nâng đỡ Hàn Tam Thiên sao? Nhà họ Thiên trong mắt cậu ta chỉ là như con kiến mà thôi.

 

“Không nói nữa, nếu ông cứ muốn gây chuyện với cậu ta, vậy tôi đành ngồi đây xem trò hay thôi.” Thiên Xương Thịnh không nói thêm nữa, tuy là bạn bè nhiều năm với La Bán, nhưng thứ không nên nói thì không nói, ông không thể vì La Bân mà đặt mình lên đoạn đầu đài.

 

La Bãi và La Húc Nghiêu không cam tâm rời đi, hôm nay không thể báo thù, còn tự rước nhục bài người, thậm chí xảy ra ngay trước mặt Thiên Xương Thịnh, thù này sao có thẻ không trải “Ông ơi, chúng ta đi thôi?” Sau khi rời khỏi võ quán, La Húc Nghiêu lên tiếng, lời nói của Thiên Xương Thịnh khiến anh ta cảm thấy cực kì lo lắng, anh ta không muốn La Bân nghĩ quần liên lụy tới mình.

 

“Đồ vô dụng, mới vậy đã bị dọa rồi, tôi sao có thể trông cậy vào anh để làm rạng danh nhà họ La?” La Bân lạnh giọng nói.

 

La Húc Nghiêu thở dài, anh ta không thể khiến La Bân thay đổi quyết định, anh chỉ có thể hi vọng những lời nói của Thiên Xương Thịnh là giả, nếu không nhà họ La thực sự xong rồi.

 

Ba người Hàn Tam Thiên đi vào võ đài, nợ này không mở cửa, không có bất kỳ ai ngoài họ, đúng là một nơi thuận tiện để nói chuyện.

 

Đao Thập Nhị cũng biết, trong tình huống như thế này nên nói chuyện thẳng thắng với Hàn Tam Thiên là tốt nhát.

 

“Anh Tam Thiên, tôi sẽ nói cho anh biết những thứ anh muốn.” Đao Thập Nhị nói.

 

Chu Bạch cực kì khó chịu thái độ của Đao Thập Nhị với Hàn Tam Thiên, người này có tư cách gì khiến anh Đao phải khép nép như thê?

 

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Chu Bạch rồi nói: “Anh muốn nói gì thì nói, nếu không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng, tôi vẫn giữ nguyên cầu nói kia, tôi tin anh.”

 

Đao Thập Nhị cảm kích Hàn Tam Thiên, bởi vì chuyện này không hề đơn giản, Hàn Tam Thiên lại tin tưởng anh như: vậy, người bình thường không dám tin, bởi vì anh có nhiều bí mật mà Hàn Tam Thiên không hiểu rõ.

 

“Tôi là đặc chủng xuất ngũ, trước khi xuất ngũ, trong một lần hành động, có một người anh em của tôi bị chết oan, nhưng bởi vì lý do nào đó, ERIEPI EI chết của cậu ấy không được làm rõ, lòng tôi không nuốt trôi được cái oan này, nên quay lại nghề, dẫn theo anh em đi báo thù cho cậu ấy, nhưng không ngờ kế hoạch bị bại lộ, không những không báo thù được, còn khiến nhiều anh em thiệt mạng.” Đao Thập Nhị đau khổ kể lại.

 

Chu Bạch phía sau Đao Thập Nhị đột nhiên quỳ xuống, nói: “Anh Đao, do em sai, nêu không phải tin tức em điều tra sai, bọn họ không phải chết.”

 

Đao Thập Nhị kế lại cực kỳ đơn giản, nhưng những câu từ súc tích đó khiến anh cảm thấy người này vẫn cực kì đau khổ, người này chấp nhận quay lại vì anh em của mình, chứng minh đây là người cực kì quý trọng tình anh em, mà kế hoạch báo thù khiến cho nhiều người tử vong hơn, đó chính là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời anh ta.

 

Đao Thập Nhị dường như không nghe thấy tiếng của Chu Bạch, anh tiếp tục nói: “Nếu tôi đã hại chết anh em mình, vậy tôi phải gánh vác những trọng trách chăm sóc người thân còn lại của họ, cho nên tôi mới tới võ đài, bởi vì nơi đây có thể kiếm được tiền nhanh nhất, cũng là nơi đảm bảo được sự an toàn của tôi, tôi không thể chết, không thể làm ra việc gì nguy hiểm, bởi vì sau lưng tôi có rất nhiều người tôi phải chăm sóc.”

 

“Mặc Dương đã nhắc tôi việc quản lý võ đài không thích hợp lắm, nên từ hôm nay trở đi, tiền võ đài kiếm được sẽ là của anh.” SE Tam Thiên bình tính nói, anh không ngờ Đao Thập Nhị lại gánh vác trọng trách nặng nề như thế, mà những gánh nặng đó do anh tự nguyện đặt lên vai mình, chỉ cần anh tình nguyện buông bỏ, sẽ không phải đối mặt với những thứ này.

 

Không thể không nói, Đao Thập Nhị thực sự là một người đàn ông chuẩn mực, Hàn Tam Thiên không biết sau lưng anh có bao nhiêu gia đình, nhưng số tiền anh cầm trong tay từ trước tới nay đều do anh một quyền rồi một quyền dành lấy.

 

Khi đó Hàn Tam Thiên còn tưởng Đao Thập Nhị dùng số tiền đó cho Đường Thanh Uyễn, nhưng giờ mới biết không phải như vậy.

 

Đao Thập Nhị kích động nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Anh Tam Thiên, cảm ơn anh, chẳng qua tôi không thể lấy nhiều tiền như thế.”

 

“Anh có thể giúp họ có cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, chứ không phải chỉ đủ ba bữa một ngày. Chẳng lẽ a không muốn thế sao?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Đao Thập Nhị ngẩn người, anh đương nhiên muốn thế, không lúc nào không muốn người nhà của anh em mình có cuộc sống tốt hơn, nhưng năng lực một người có hạn, hơn nữa trong tình huống phải bảo đảm an toàn cho bản thân mình, Đao Thập Nhị cũng không thể kiếm tiền bằng nhiều biện pháp khác, chỉ nên những thứ anh làm từ trước tới giờ, chỉ đủ để người nhà anh em mình sống qua ngày mà thôi.

 

“Anh Tam Thiên, từ hôm nay trở đi, mạng của Đao Thập Nhị tôi sẽ thuộc về anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK