Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Cậu không nên mời tôi

“Anh Vũ đến rồi, nhìn xem kết cục của nó thế nào.”

“Thằng nhãi này dám gây chuyện ở chỗ của anh Võ, chết chắc rồi.”

“Mẹ kiếp, nêu đây không phải chỗ của anh Võ thì tao đã sớm ra mặt dạy bảo nó.”

“Đúng vậy, thứ rác rưởi này, nếu không phải ngại mặt mũi của anh Võ, tao cũng có thể ra tay dạy bảo nó.”

Người sợ đến mức không dám nói câu gì, vậy mà vào lúc này lại vô liêm sỉ khoác lác, hơn nữa không thèm che giấu kiêu ngạo trên mặt và đắc ý trong mắt chút nào, giống như bọn họ có thể tùy tiện giãm Hàn Tam Thiên dưới chân.

Thế nhưng những người này, nào hiểu được cảm giác muốn chết của Khổng Võ vào giờ phút này chứ?

Khó khăn lắm mới mời được Hàn Tam Thiên tới, nhưng bởi vì một chiếc xe mà xảy ra chuyện thế này, nếu Khổng Võ sớm biết như vậy thì cho dù có kìm nén đến chết gã cũng không dám đi vệ sinh.

Lúc mọi người ở đây chờ Khổng Võ dạy bảo Hàn Tam Thiên, Khổng Võ lại bước đến bên cạnh anh, trực tiếp cúi đầu nói: “Anh Hàn, thật xin lỗi.”

“Đây là buổi tụ hội cậu mời tôi tới?” Hàn Tam Thiên thản nhiên hỏi.

Khổng Võ sợ tới mức cả người hơi run rầy, sắc mặt trắng bệch, nói: “Anh Hàn, thật xin lỗi, em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Trong đám người xem náo nhiệt có mấy kẻ vừa khoác lác, trên mặt còn mang vẻ kiêu ngạo, bọn họ lập tức như bị đóng băng, khiếp sợ trong lòng như dời sông lắp biển.

Khổng VõI Ngay cả Khổng Võ cũng phải ăn nói khép nép trước mặt anh!

Khương Đào bị gãy hai chân, Khổng Võ không chỉ không giúp Khương Đào báo thù mà còn nói xin lỗi anh.

Điên rồi…

Trong lòng những người kia lập tức sụp đổ như Hoàng Hà vỡ đê.

Rốt cuộc người này là ai, cả Khổng Võ cũng phải cúi đầu khom lưng trước mặt anh.

Những người vừa khoác lác ban nãy vào lúc này đã hối hận đến xanh ruột.

Nhất lời nhanh mồm nhanh miệng, không ngờ rằng lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Nếu người này cả Khổng Võ cũng không thể chọc vào, bọn họ đáng là gì?

“Tốt nhất cậu bảo người ra ngoài xem thử xe của tôi, nếu xe của tôi bị hỏng hóc chút xíu nào, cậu và bọn họ… ” Nói được một nửa, Hàn Tam Thiên dừng lại.

Khổng Võ sợ tới mức ruột gan đứt từng khúc, gã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tính tình của Khương Đào, nói không chừng đã gây ra họa lớn.

Một buổi tụ hội tốt đẹp, cơ hội cực tốt để thiết lập quan hệ với Hàn Tam Thiên, không ngờ rằng lại bị một tay Khương Đào hủy.

Mặt mày Khổng Võ âm trầm, bước đến trước mặt Khương Đào, nghiền răng nghiến lợi lạnh giọng hỏi: “Khương Đào, mày làm gì xe của anh Hàn rồi!”

Khương Đào vẫn đau đến chết đi sống lại, nhưng sợ hãi trong lòng anh ta càng thêm dữ dội.

Người này, có thể ép Khổng Võ tới không ngóc đầu lên được, anh ta đã trêu chọc vào đại nhân vật nào rồi.

Xe Audi đâu chỉ có chút xíu hỏng hóc, đã sắp bị anh ta đụng hỏng luôn rồi!

“Anh Võ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không biết anh ta là bạn của anh, xin anh cứu em đi.” Một thằng đàn ông như Khương Đào lại chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc đến như đàn bà.

Nghe thấy câu này, trái tim Khổng Võ chìm xuống hồ băng, hiển nhiên Khương Đào đã làm vài chuyện không thể vãn hồi.

Một cước hung hăng đá vào mặt Khương Đào, Khổng Võ hận không thể giết tên có mắt không tròng này.

“Khương Đào, mẹ nó tao bị mày hại chết tao rồi, tao có tư cách gì trở thành bạn của anh Hàn?” Dút lời, Khổng Võ giẫm lên bụng của Khương Đào.

Tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của Khương Đào quanh quần trong sân.

Mỗi người ở đây, giờ phút này đều đổ mồ hôi lạnh, không có ai từng nghĩ tới chuyện sẽ có kết quả thế này.

Khuôn mặt xa lạ này, không chỉ Khổng Võ không dám chọc, hiển nhiên địa vị của anh so ra còn cao hơn Khổng Võ nhiều.

Chẳng lẽ, là người của nhà họ Thiên sao?

Thế nhưng Khổng Võ gọi anh là “anh Hàn”, cho thấy rõ ràng anh không phải họ Thiên, song hiện tại bọn họ thật sự không nghĩ ra ở thành phố Thiên Vân trừ nhà họ Thiên còn có ai đáng để Khổng Võ sợ hãi như vậy.

Đúng lúc này, đã có người nhát gan quỳ dưới đất, chuộc tội cho lời nói cuồng vọng của mình vừa rồi.

“Anh Hàn, xe của anh, em sẽ đổi cho anh một chiếc mới, về phần hai người kia, anh muốn giải quyết thế nào cũng được.”

Khổng Võ nói với Hàn Tam Thiên.

Khương Đào đã bị phế, nhưng người khác chỉ bị thương một chút trên mặt mà thôi. Nghe thấy Khổng Võ nói thì hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên, liên tục dập đầu: “Anh Hàn, là em bị mù, là em phạm sai lầm, cái gì em cũng có thể cho anh, cầu xin anh thả em.”

Hàn Tam Thiên thở dài, một buỏi tụ hội, không hiểu sao lại biến thành thế này.

Chân Khương Đào đã bị phế, không cần phải truy cứu tiếp nữa, hơn nữa Khổng Võ bồi thường một chiếc xe mới, anh cũng không có tổn thất gì.

“Cậu không nên mời tôi tới.” Hàn Tam Thiên nói với Khổng Võ, sau đó rời khỏi câu lạc bộ.

Khổng Võ biết, mặc dù đã giải quyết xong chuyện này nhưng nếu sau này gã còn muốn phát triển quan hệ với Hàn Tam Thiên, cơ hội cũng trở nên vô cùng nhỏ bé, mà tất cả những điều này, đều là thằng ngu Khương Đào này làm hại.

“Từ hôm nay trở đi, Khương Đào chính là kẻ thù của Khổng Võ tao, còn bọn mày nữa, chuyện đêm nay nếu ai dám tiết lộ nửa câu ra ngoài, Khổng Võ tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Khổng Võ nói với mọi người.

Mặc dù không có cơ hội thiết lập quan hệ với Hàn Tam Thiên, nhưng Khổng Võ cũng không muốn chuyện này truyền đi bị người nhà họ Thiên biết. Nếu Thiên Linh Nhi biết gã làm Hàn Tam Thiên bực mình, cả nhà họ Khổng sẽ bị liên lụy.

Đi vào bãi đỗ xe, Hàn Tam Thiên nhìn thấy xe của bị bị đâm tới biến dạng hoàn toàn, không nhịn được cười khổ.

Tên Khương Đào kia cũng thật là độc ác, xe Porsche của mình cũng không cần.

Ỷ “Sao rồi, tôi đã nhắc anh từ đầu mà, anh không có tư cách đỗ xe ở đây, còn không tin tôi, bây giờ hối hận rồi chứ?” Người phục vụ kia mặt mày đắc ý đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, tiếp tục nói: “Khương Đào người ta là kẻ có tiền thật sự, Porsche hơn hơn triệu cũng không để ý, anh là cái thá gì.”

Hàn Tam Thiên nhún vai, nói: “Máy trăm ngàn, thật khiến người ta đau lòng.”

Nhân viên phục vụ nhìn Hàn Tam Thiên với ánh mắt khinh bỉ, chênh lệch giữa những kẻ có tiền này, người ta cả Porsche cũng không để ý, thế nhưng anh lại vì một chiếc Audi mà đau lòng.

“Ai bảo anh không nghe tôi khuyên, đó là tự làm tự chịu, đáng đời anh.” Nhân viên phục vụ nói.

“Ừm,” Hàn Tam Thiên không phủ nhận gật đầu, nếu xe không thể chạy được nữa thì chỉ có thể đi bộ về nhà.

Đợi đến khi Hàn Tam Thiên rời khỏi, nhân viên phục vụ cười thở dài một hơi, lẫm bẩm lầu bầu nói: “Người không biết xáu hỗ bây giờ đúng là nhiều, không nghe lời tôi, đây là kết cục.”

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cứu thương dừng lại trước cửa câu lạc bộ. Vẻ mặt nhân viên phục vụ kia vô cùng nghỉ hoặc, đêm nay câu lạc bộ được Khổng Võ bao, sao có thể có xe cứu thương đột nhiên đến đây?

Chẳng lẽ bên trong xảy ra chuyện gì?

Đương lúc nhân viên phục vụ nghĩ ngợi, Khương Đào nằm trên cáng cứu thương được khiêng ra ngoài, trực tiếp khiến anh ta nhìn trợn tròn mắt.

Đó chính là Khương Đào, sao vô duyên vô cớ lại bị thương, hơn nữa nhìn bộ dạng còn bị thương không nhẹ!

Khổng Võ trầm mặc bước đến bên cạnh nhân viên phục vụ, hỏi: “Chiếc xe Audi kia đâu?”

Nhân viên phục vụ sững sờ, vội vàng nói: “Anh Võ, còn ở trong bãi đỗ xe.”

“Đưa tôi tới đó.” Khổng Võ nói.

Nhân viên phục vụ có chút hoang mang, một chiếc Audi bị đụng tới nát bét mà thôi, sao Khổng Võ lại quan tâm như vậy.

Đến bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc Audi bị đụng hỏng, Khổng Võ hít sâu một hơi, mức độ hỏng hóc của chiếc xe này, chính là quan hệ giữa gã và Hàn Tam Thiên.

“Anh Vũ, em đã khuyên người kia đừng đậu xe ở đây rồi, nhưng anh ta không nghe lời em.” Nhân viên phục vụ nói với Khổng Võ.

Khổng Võ cười lạnh, đạp vào bụng nhân viên phục vụ kia một cước, gã đang nỗi nóng, nhân viên phục vụ còn nói vậy không phải thèm đòn hả?

Vẻ mặt nhân viên phục vụ ngơ ngác, cả việc tại sao mình bị đánh cũng không biết.

“Con mẹ nó mày chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi, cả người lái Audi cũng xem thường, mày lái xe gì? Có chiếc xe nào ở đây liên quan đến mày không?” Khổng Võ lạnh lùng nói.

Nhân viên phục vụ không hiểu tại sao Khổng Võ tức giận, nhưng vào tình huống này, chỉ cần xin lỗi là được: “Anh Võ, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

“Trong mắt loại người rác rưởi như mày, chỉ có lái xe sang mới là nhân vật lớn hả?” Khổng Võ tức giận, mặc kệ chiếc Cayenne bên cạnh là của ai, đạp một cước cho hả giận.

Nhìn bóng lưng Khổng Võ bỏ đi, nhân viên phục vụ ôm bụng, chật vật đứng dậy, trong đầu quanh quần câu nói vừa nãy của Khổng Võ, bắt chợt như bị thiên lôi bổ trúng, đứng chết trân tại chỗ.

Chỉ có lái xe sang mới là nhân vật lớn hả?

Nhân viên phục vụ đột nhiên nhìn về phía chiếc Audi, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ người vừa rồi, mới thật sự là nhân vật lớn?

Khương Đào bị thương, không phải là có liên quan tới anh chứ!

Nhớ tới thái độ của mình đối đãi với anh vừa nãy, nhân viên phục vụ chợt có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cả Khương Đào cũng bị đánh đến nhập viện, anh ta còn có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt người đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK