Chương 380:
Thời điểm mắu chốt thế này mà lại bị quấy rầy, Lục Huân nói với vẻ không kiên nhẫn: “Mặc kệ bọn chúng là ai, đánh ra ngoài cho tao, đừng có tới quây rầy tao.”
Thuộc hạ nhìn lướt qua Tô Nghênh Hạ, biết Lục Huân đang cao hứng, chẳng qua nhìn khí thế và thân phận của hai người bên ngoài có vẻ như không hề đơn giản.
Không biết rõ mà đã ra tay đánh người, chẳng may lai lịch của đối phương không tầm thường thì coi như gặp phải phiền phức lớn rồi.
“Lục thiếu gia, nhìn dáng vẻ của bọn họ có vẻ như thân phận không đơn giản đâu.
Anh có muốn gặp một lần không ạ?”
Thuộc hạ hỏi.
Lục Huân nhìn Tô Nghênh Hạ đến thèm nhỏ dãi, vịt đã tới miệng, cũng không thể bay mắt.
“Cho tụi mày một cơ hội để tâm sự nữa đó, chờ tao trở lại.” Nói xong, Lục Huân lập tức rời khỏi tầng hầm.
Tô Nghênh Hạ vội vàng đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, nói: “Em đã gọi điện thoại cho Mặc Dương, rất có khả năng là ông ấy tới đây.”
Hàn Tam Thiên lác đầu. Nếu rơi này là thành phố Thiên Vân. Mặc Dương ra mặt có thể giải quyết mọi chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng đây là đảo Cơ Nham, Mặc Dương không hề có sức ảnh hưởng, cho dù ông đến đây thì cũng không làm gì được.
“Sao Lục Huân có thể tìm được em, Dương Thần đâu?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Lúc em bị bắt đi, Dương Thần đã bị đánh bắt tỉnh rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.
Dương Thần bị đánh, việc này đã minh chứng không phải Dương Thần bán đứng anh, nhưng mà ngoài Dương Thần ra thì còn ai biết bọn họ ở nơi này chứ?
*“Nghênh Hạ, anh biết em muốn cứu anh.
Nhưng nếu em đồng ý với Lục Huân thì cho dù cứu được anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, muốn anh nhìn gã… làm chuyện đó với em, thà rằng giết anh luôn cho rồi.”
Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ không nói gì, cô biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì. Nhưng chỉ cần có thể cứu Hàn Tam Thiên, đối với cô mà nói làm như vậy là đáng giá.
Trong phòng khách, Lục Huân nhìn thấy hai người Mặc Dương và Lâm Dũng, hoàn toàn là hai gương mặt xa lạ, mặc dù thật sự không giống như người bình thường nhưng chắc chắn không phải là nhân vật lợi hại ở đảo Cơ Nham. Dù sao trên đảo Cơ Nham có những nhân vật lớn nào, gã đều biết cả.
“Mấy người là ai, tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Huân hỏi.
“Bây giờ thả Hàn Tam Thiên ra thì cậu còn có cơ hội sống.” Mặc Dương vô cùng bình tĩnh nói.
Lục Huân cười nhìn hai người, nói: “Mây người tới đây là vì thằng vô dụng kia?
Chẳng có ích lợi gì đâu, thêm hai thằng vô dụng mà thôi, sao có thể uy hiếp được tôi chứ?”
“Cậu có biết cậu ta là ai không?” Mặc Dương nói.
“Tôi không quan tâm tên đó là ai, chỉ cần ở địa bàn của tôi, Ngọc Hoàng đại đề tới đây cũng phải cúi đầu, tên đó là cái thá gì chứ. Nếu hai người không còn chuyện gì khác thì mau mau cút đi, đừng quấy rày chuyện tốt của tôi. Nếu không thì ngay cả mấy người tôi cũng đánh đấy.” Lục Huân khinh thường nói.
“Lục Huân, tôi khuyên cậu một câu: Lúc nhìn thấy quan tài mới đổ lệ thì đã không còn kịp nữa rồi.” Lâm Dũng nói.
“Hai tên đần này, tao lười nói lời vô nghĩa với tụi mày. Đánh, đánh ra ngoài cho tao.”
Lục Huân không kiên nhẫn nói với thuộc hạ. Tô Nghênh Hạ đã đồng ý chủ động yêu thương nhung nhớ, gã làm gì còn tâm trạng lãng phí thời gian với hai tên đàn ông này.
Máy tên thuộc hạ đi đến chỗ hai người Mặc Dương và Lâm Dũng.
Lúc này, cửa lớn biệt thự đột nhiên bị đây ra. Lục Phong bước vào với vẻ mặt hoang mang rồi loạn, bên cạnh còn có Đao Thập Nhi đi theo.
“Ba, hai thằng hề tép riu này không biết chui ở đâu ra, kêu con phải thả Hàn Tam Thiên. Con đang chuẩn bị đuổi chúng ra ngoài đây.” Lục Huân cười, nói với Lục Phong.
Tâm fraHð của Lục Phong bây giờ giống như đang đứng ở bên vách núi, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống thịt nát xương tan. Lúc này ông ta vô cùng hồi hận vì đã ra mặt giúp Lục Huân giải quyết chuyện này. Nếu không phải do ông ta, mọi chuyện cũng sẽ không ra nông nỗi nào.
“Hàn Tam Thiên đâu?” Lục Phong đi tới trước mặt Lục Huân, hỏi.
“Ba yên tâm đi. Tuy rằng tên đó đã bị đánh sắp mặt, nhưng con còn chừa cho nó nửa cái mạng, chưa chết được đâu.”
Mới vừa nói xong lời này, Lục Phong đã đánh một bạt tai khiến Lục Huân ngay lập tức ngần người.
“Ba làm gì vậy?”