Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470:

 

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói lời thật lòng: “Không chỉ rất lợi hại, mà địa vị của cô ta, mọi người cũng không thể tưởng tượng được.”

 

Tưởng Lam ñ8HE vậy, khinh thường cười ra tiếng, nói: “Có thể lợi hại bao nhiêu chứ, nơi này là Thiên Vân, là địa bàn của nhà họ Thiên, cậu thân thiết với họ như vậy, chẳng lẽ ngay cả một người phụ nữ cũng không đối phó được hả?”

 

Tô Nghênh Hạ quay đầu trừng mắt nhìn Tưởng Lam, ý bảo bà đừng nói nữa.

 

Nếu chuyện này thật sự chỉ đơn giản như vậy, thì sao Hàn Tam Thiên lại lộ ra vẻ nghiêm túc thê.

 

“Tam Thiên, nều có rắc rồi gì, anh cứ nói ca cho em biết, em nghĩ cách cùng anh.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Yên tâm đi, anh có thể tự mình xử lý.”

 

Sau khi Thiên Hoành Huy rời khỏi nông gia nhạc thì đi về biệt thự nhà họ Thiên trước.

 

Thiên Xương Thịnh và Vương Mậu vẫn đang chơi cờ, nhìn thấy Thiên Hoành Huy vội vàng về nhà thì vẻ mặt khó hiểu.

 

“Sao con trở về nhanh thé, dù gì thì cũng phải chừa cho nhà họ Tạ chút mặt mũi, ăn bữa com đã chứ.” Thiên Xương Thịnh trách cứ nói, tuy ở đám cưới đã xảy ra chuyện, nhưng suy cho cùng nhà họ Tạ cũng là đối tác của nhà họ Thiên, hơn nữa, nếu Tạ Hạo Nhiên đủ thông minh, thì ông ta hẳn là đã xin lỗi Hàn Tam Thiên.

 

Thiên Hoành Eữÿ nhìn Vương Mậu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thiên Xương Thịnh nói: “Bố, con có một số việc muốn nói với bố, chúng ta đi đến phòng đọc sách đi.”

 

Thiên Xương Thịnh nhíu mày, xem ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

 

“Linh Nhi, mau tới chơi cờ với ông Vương của con đi.” Thiên Xương Thịnh nhìn Thiên Linh Nhi nói.

 

Thiên Linh Nhi cũng muốn tham gia cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, nhưng khi cô thấy vẻ mặt Thiên Hoành Huy lạnh như đá thì lập tức bỏ qua cái suy nghĩ đó.

 

Cô có thể không kiêng nề gì làm nũng với Thiên Xương Thịnh, nhưng cô lại rất sợ người bố uy nghiêm này.

 

Hai người đi vào phòng đọc sách, Thiên Hoành Huy đóng cửa lại, Thiên Xương Thịnh vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế? Hàn Tam Thiên không tha thứ cho nhà họ Tạ hả?”

 

Nếu Hàn Tam Thiên có ý kiến với nhà họ Tạ, muốn tiêu diệt họ, dù cho điều đó sẽ tạo thành một ít tổn thất cho nhà họ Thiên, Thiên Xương Thịnh vẫn sẽ làm theo ý của Hàn Tam Thiên.

 

Nay địa vị của Hàn Tam Thiên ở nhà họ Thiên, đặc biệt là trong lòng Thiên Xương Thịnh, đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của Hàn Tam Thiên, Thiên Xương Thịnh sẽ không tiếc toàn bộ giá nào.

 

“Bồ, bố có biết người nào tên là Hàn Yên không?” Thiên Hoành Huy hỏi.

 

“Hàn Yên? Chưa từng nghe nói.” Thiên Xương Thịnh cau mày nói.

 

“Nhà họ Hàn thật sự chỉ có hai đứa con trai, không có người con gái nào ư?”

 

Thiên Hoành Huy tiếp tục hỏi.

 

“Đúng thế.” Thiên Xương Thịnh chắc chắn nói: “Lúc cặp song sinh này ra đời, đã chấn động toàn bộ thủ đô, năm đó người đi đến bệnh viện thăm hỏi, giống như cá diếc qua sông, không ai là không biết cả.”

 

Thiên Hoành Huy khó hiểu lắc đầu, nếu nhà họ Hàn không có con gái, thì Hàn Yên lại từ đâu ra?

 

Thiên Hoành Hữỹ kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở đám cưới không sót tý nào cho Thiên Xương Thịnh nghe, Thiên Xương Thịnh nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ.

 

“Hàn Yên này, nếu không phải người nhà họ Hàn, thì cô ta không thể nào dám có thái độ kiêu ngạo như vậy được.” Đầu Thiên Xương Thịnh tràn đầy sự khó hiểu, khó mà giải thích được đối với thân phận của Hàn Yên.

 

“Con có thể nhìn ra được, Hàn Tam Thiên rất kiêng kị cô ta.” Thiên Hoành Huy nói.

 

Thiên Xương TH xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc, nhớ lại mọi thông tin mà ông biết về nhà họ Hàn, nhưng mà ngoài cặp song sinh ra, thì không có ấn tượng nào của Hàn Yên hết.

 

“Chẳng lẽ là con gái riêng?” Thiên Xương Thịnh nghi ngờ nói, nhưng nói xong câu đó, ông lại tự mình bác bỏ: “Không thể nào, nếu chỉ là con gái riêng thôi, thì cô ta có tư cách gì coi Hàn Tam Thiên như tên vô dụng chứ? Mặc dù Hàn Tam Thiên là đứa trẻ bị gia đình vứt bỏ, có điều cô ta chẳng qua là phận con gái. Dưới tình trạng Hàn Quân ngồi tù, cũng không có tư cách tranh đoạt gia tộc với Hàn Tam Thiên.”

 

“Bồ, thực ra đối với chúng ta mà nói thì cô ta rốt cuộc là ai cũng không quan trọng, quan trọng là giờ chúng ta nên lựa chọn như thế nào.” Thiên Hoành Huy nói, đây mới là mục đích mà ông sót ruột về nhà.

 

Hàn Yên là loại người nào, không cần khăng khăng tìm hiểu, đối với nhà họ Thiên thì bọn họ chỉ cần biết một điều là người phụ nữ kia không đơn giản, cô ta chẳng bị lép vế khi giao tranh với Hàn Tam Thiên hết, vậy thì bọn họ sắp gặp phải một cái quyết định sống còn.

 

Tiếp tục đứng về phía Hàn Tam Thiên, hay là nhanh chóng rút ra khỏi chuyện này, sợ bị tai bay vạ gió.

 

Sao Thiên Xương Thịnh lại không biết điều mà Thiên Hoành Huy nói cơ chứ, nhưng mà trước tình huống chưa biết rõ thân phận của Hàn Yên, ông không có căn cứ để đưa ra quyết định.

 

“Bố, con nói một câu không dễ nghe là Hàn Yên dù chỉ là một người phụ nữ, nhưng con cảm thấy, khí thế và tự tin của cô ta còn mạnh hơn cả Hàn Tam Thiên.”

 

Thiên Hoành Huy nhắc nhở nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK