Chương 468:
Tại sao cô ta lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này.
“Lớn như vậy rồi còn quỳ xuống trước mặt người khác, thật xáu hổ.” Hàn Yên nhìn thấy Tạ Hạo Nhiên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lẽo nói.
Tạ Hạo Nhiên giận dữ ngắng đầu, nói: “Cô là ai, tôi quỳ trước ai, liên quan gì tới cô à?”
“Tôi là người cứu rỗi ông, ông muồốn quỳ, cũng là quỳ trước tôi đây chứ không phải tên vô dụng kia.” Hàn Yên cười nói.
Thiên Hoành Huy nhìn Hàn Tam Thiên, trong lồB8 âm thầm khó hiểu, người phụ nữ này chui ra từ chỗ nào vậy, hình như cô ta biết Hàn Tam Thiên, hơn nữa câu kia lại tràn đầy mũi nhọn, trực tiếp chửi Hàn Tam Thiên là tên vô dụng!
“Hàn Yên, cô tới làm gì?” Hàn Tam Thiên mặt mày âm trầm nói.
Nghe thấy cái tên đó, trong lòng Thiên Hoành Huy chấn động, cùng là họ Hàn, còn không để Hàn Tam Thiên vào mắt, chẳng lẽ, cô ta cũng là người nhà họ Hàn ư2 Nếu đây là một cuộc tranh đấu bên trong nhà họ Hàn, thì nhà họ Thiên tuyệt đối không thể nhúng tay vào trong đó.
Hàn Yên nhìn Tạ Hạo Nhiên, không để ý đến lời nói của Hàn Tam Thiên, nói tiếp, “Ông sợ nhà họ Thiên hả? Tôi có thể cho ông tư cách đối phó với nhà họ Thiên, cho ông trở thành nhà lớn nhất ở thành phố Thiên Vân, ông có gan nghĩ tới không?”
Tạ Hạo Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ vượt qua được nhà họ Thiên, bởi vì ở trong thành phố Thiên Vân này, nhà họ Thiên gần như là một tay che trời, cho dù là đám người Giang Phú kia bắt tay lại với nhau âm mưu đối phó với nhà họ Thiên, cũng do dự không dám hành động. Bọn họ sợ thất bại, sợ nhất thời xúc động sẽ hai bàn tay trắng.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa khi có cơ hội như vậy xuất hiện thì Tạ Hạo Nhiên lại không dao động.
Chẳng qua, một người chẳng hiểu ra sao bỗng dưng xuất hiện, nói cho ông ta biết sẽ cho ông vốn để đối phó với nhà họ Thiên, điều này sao có thể khiến Tạ Hạo Nhiên dễ dàng tin tưởng được.
“Tôi không quen biết cô.” Tạ Hạo Nhiên nói.
Hàn Yên khẽ cười, nói: “Đồ rác rưởi như ông, đương nhiên không biết tôi rồi, đối với tôi mà nói, những người đang ngồi đây, đều là rác rưởi, không xứng có tư cách biết tôi, có điều, tôi bằng lòng cho ông một cơ hội.”
Tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Mỗi một câu, mỗi một chữ của Hàn Yên đều rõ ràng tỏ ra vẻ hát cằm lên mặt, không coi ai ra gì, giống như ở trong mắt cô ta cả cái thành phố Thiên Vân, cũng chỉ như con kiên.
Vào lúc này, đáng lẽ ra Thiên Hoành Huy nên chèn ép dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Hàn Yên, dù sao thì nhà họ Thiên cũng lợi hại nhất ở thành phó Thiên Vân, Hàn Yên lại làm nhục người ta như vậy, nhà họ Thiên chính là đứng mũi chịu sào.
Nhưng dưới tình huống chưa biết thân phận thật sự của Hàn Yên, Thiên Hoành Huy không dám làm bậy.
Trong thành phố Thiên Vân, nhà họ Thiên thân phận cao quý đó, nhưng dính dáng đến cái gia tộc lớn như nhà họ Hàn ở thủ đô, thì nhà họ Thiên cũng không thể tùy ý trêu chọc được.
Tạ Hạo Nhiên lén lút nhìn thoáng qua Thiên Hoành Huy, người phụ nữ này ăn nói kiêu ngạo như: vậy, thế mà Thiên Hoành Huy lại bắm bụng chịu đựng, điều này nói lên ông ta e ngại thân phận cô ta!
Nếu cô ta thật sự bằng lòng cho ông cơ hội, vậy đây chính là cơ hội duy nhất mà nhà họ Tạ có thể nghiền ép nhà họ Thiên.
Tạ Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên, cong lưng uốn gối kính cần hỏi Hàn Yên: “Cô muốn tôi làm gì?”
Hàn Yên lộ ra nụ cười khinh bỉ, cái loại rác rưởi như này, tùy tiện cho chút ngon ngọt là có thể bán mạng cho cô ta.
“Thật đúng là không thú vị, chẳng lẽ không có ai có ý kiến với lời nói của tôi hả? Tổi đang nói cả SEN phố Thiên Vân là rác rưởi đó.” Khuôn mặt Hàn Yên đầy vẻ chờ mong, giống như vô cùng hy vọng có ai đứng ra bác bỏ lời nói của cô ta.
Thiên Linh Nhi xúc động tính nói chuyện, nhưng lại bị Hàn Tam Thiên ngăn cản, với năng lực của nhà họ Thiên, tuyệt đối không thể là đối thủ của Hàn Yên, cho dù nơi này là thành phố Thiên Vân.
Cái cách nói phép vua thua lệ làng, không thể áp dụng cho thân phận nhà họ Hàn ở nước Mỹ, bọn họ có trăm năm cơ nghiệp ở Mỹ, muồn đối phó với một cái thành phố Thiên Vân nhỏ bé, chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Hàn Yên, cô đừng có mà quá kiêu ngạo.”
Hàn Tam Thiên nói.
Lúc này, Hàn Yên mới nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên đánh giá anh, ánh mắt liền theo đó liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, đồng tình nói: “Thật là đáng thương, thế mà lại gả cho tên vô dụng này, chẳng lẽ cô không cảm thầy không cam lòng chút nào ư? Gái tên rác rưởi như anh ta, có thể mang lại thứ gì cho cô chứ?”
Khí thế của Hàn Yên vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khiến cho Tô Nghênh Hạ khi đối mặt với cô ta, có cảm giác bị đè ép còn mạnh hơn khi đối mặt với bà nội.
“Tôi rất hạnh phúc.” Tô Nghênh Hạ nói.