Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170: Dạy dỗ phải đúng chỗ

Quỳ xuống xin lỗi?

Làm có chuyện Tạ Ngữ Phù chưa nghĩ đến chuyện này, có nằm mơ cũng muốn chuyện này xảy ra. Hàn Tam Thiên làm hỏng chuyện tốt của cô ta, còn hại cô bị Tạ Cần Ngôn mắng.

Suýt nữa đắc tội hai người Mặc Dương, mối thù này Tạ Ngữ Phù ghi trong lòng, không báo không vui.

Ngược lại Lưu Kỳ là người theo đuổi cô ta, để con chó liếm đuôi này làm cũng là chuyện đương nhiên.

“Lưu Kỳ, anh mà khiến nó quỳ xuống xin lỗi tôi được thì tôi sẽ đi ăn với anh một bữa.” Tạ Ngữ Phù nói.

Lưu Kỳ nghe được, cực kỳ vui vẻ. Cậu ta mời Tạ Ngữ Phù không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng bị từ chối. Không ngờ bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

“Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ngay, không chỉ bảo nó quỳ xuống mà còn bắt nó học sủa tiếng chó cho em nghe.” Lưu Kỳ cười nói.

*Nó là Hàn Tam Thiên, anh biết người này đúng chứ.” Tạ Ngữ Phù nói.

Hàn Tam Thiên?

Nghe thấy tên này, Lưu Kỳ ngây ngắn cả người. Đây không phải thằng vô dụng nhà họ Tô sao? Loại này cũng dám đắc tội với Tạ Ngữ Phù, đúng là muốn chết.

“Ngữ Phù, loại phế vật này, Lưu Kỳ anh không đánh nó sưng mặt mũi được thì sẽ đổi thành họ của nó.” Lưu Kỳ cười lạnh nói.

Tạ Ngữ Phù không nói cho Lưu Kỳ biết Hàn Tam Thiên có liên quan đến Thiên Xương Thịnh, cô ta sợ Lưu Kỳ biết sẽ không dám đối phó với Hàn Tam Thiên nữa.

Vì chuyện này chỉ có những người thuộc tầng xã hội thượng lưu mới biết, mà nhà Lưu Kỳ không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ. Điều này cũng là nguyên nhân Tạ Ngữ Phù không để ý Lưu Kỳ.

Cứ để Lưu Kỳ làm rất nhiều chuyện vì cô ta, thành một con chó bám đuôi không hề còn tôn nghiêm, nhưng Tạ Ngữ Phù vẫn coi là người hầu. Trừ gia thế bên ngoài, cái gì cũng không vừa mắt, toàn bộ thành phố Thiên Vân, trừ người của thành phố Thiên Vân là cô ta hợp mắt ra chỉ có Khổng Vũ. Cho nên cô ta tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì Khổng Vũ.

Khi Hàn Tam Thiên rời khỏi Mordor, nhìn thấy xe mình bị đập thì đau lòng. Dù xe này không phải tiền của anh bỏ ra nhưng dù sao cũng đáng giá máy triệu, tự nhiên bị người ta đập phá.

Lập tức bảo Mặc Dương sai người điều tra chuyện này, thông qua camera giám sát sẽ tìm ra được hung thủ là ai.

Khi thấy Tạ Ngữ Phù trong camera theo dõi, Hàn Tam Thiên không nhịn được cười khổ. Người phụ nữ này còn đến gây sự với anh, lẽ nào bài học lần trước chưa đủ hay sao?

“Mẹ nó, tính tính cô gái này ác liệt ra phết. Hơn nữa còn không biết rút bài học, xem ra lần trước cha cô ta chưa được uống thoải mái rồi.” Mặc Dương lạnh giọng nói. Phá xe ở Mordor, không cần biết chủ nhân của xe này là ai, đều như đang tát vào mặt ông. Nếu không cho nhà họ Tạ một bài học, sau này ông còn mặt mũi gì đặt chân ở đất Thiên Vân này nữa.

“Anh Tam Thiên, tìm người bắt cô ta vê chứ?” Lâm Dũng hỏi.

Hàn Tam Thiên cười cọt, Tạ Ngữ Phù phá xe, rõ ràng là cô ta tự nguyện làm. Với cái người tính tình như công chúa thế này, chắc chắn chỉ phá xe thôi cũng không hả giận, có thể cô ta đang tính kế trả thù anh nữa.

Hơn nữa trong video cũng ghi lại rõ ràng một thanh niên lái BMW xuất hiện, có thê chính là người mà cô ta tìm giúp đỡ.

Nếu phải cho nhà họ Tạ một bài học, phải để cho họ biết trả giá khốc liệt đến mức nào.

“Không cần vội, chắc chắn cô ta sẽ còn tìm tôi, đêm nay để trống cho tôi một ghé riêng, tôi muốn thả lỏng một lát.” Hàn Tam Thiên nói.

Tám giờ tối Mordor chính thức làm việc. Không tớ nửa tiếng đã đầy cả sàn, dưới âm thanh EDM là một đám người điên cuồng lắc lư là chuyện bình thường.

Hàn Tam Thiên không quá thích trường hợp này nên không quá thích dòng nhạc chói tai này. Ngồi trong phòng khách an tĩnh, im lặng chờ.

Lúc này, ở cửa Mordor tụ tập một đám người trẻ tuổi, trong đó có hai người Lưu Kỳ và Tạ Ngữ Phù.

“Lưu Kỳ, đây là địa bàn của Mặc Dương, chúng ta gây sự ở đây sẽ không sao chứ?” Người nào đó lo lắng hỏi Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ không đề ý khoát tay một cái, nói: “Một tên rác rưởi mà thôi, chỉ cần chúng ta không gây ra động tĩnh quá lớn thì Mặc Dương sao có thể quản mấy việc vặt này. Yên tâm đi, dù có xảy ra chuyện thì Lưu Kỳ tôi cũng đảm được cho mọi người.”

Lưu Kỳ cố ý tỏ ra không sợ gì trước mặt Tạ Ngữ Phù, thật ra trong lòng cậu ta vẫn hơi lo lắng.

Dù sao Mặc Dương cũng là người lợi hại nhất vùng xám của thành phố Thiên Vân. Đến địa bàn ông gây sự thì ngang gây sự với Mặc Dương. Việc này mà để Mặc Dương biết được thì ngang tìm chết, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Nhưng vì có được nụ cười của người đẹp, Lưu Kỳ đồng ý đánh cược một lần, chỉ cần nhân lúc Mặc Dương không biết giải quyết Hàn Tam Thiên là được.

Nghe Lưu Kỳ nói xong, những người kia yên tâm một chút.

Hơn nữa đối phó một tên vớ vẫn cũng sẽ không gây ra động tĩnh gì quá lớn.

“Ngữ Phù, em cứ chờ tên rác rưởi đó quỳ xuống trước mặt em nói xin lỗi đi.” Lưu Kỳ cười nói với Tạ Ngữ Phù.

“Đừng lãng phí thời gian, đi nhanh đi.”

Tạ Ngữ Phù vừa nói xong, mọi người liền đi vào Mordor.

Bọn họ đã sớm hỏi thăm được Hàn Tam Thiên đang ở đây, thông qua nội bộ của nhân viên Mordor cũng biết rõ ràng ghế riêng của Hàn Tam Thiên.

Đoàn người theo mục tiêu đi về hướng ghế riêng của Hàn Tam Thiên.

Muốn phô trương, nhất định phải đạp cửa đi vào càng oai hơn.

Nhưng đây là địa bàn của nd, ngay cả một cái cốc họ cũng không dám đánh vỡ huống chỉ là đạp cửa.

Cần thận từng chút một mở cửa phòng khách, đám người nối đuôi nhau đi vào.

Cả phòng chỉ có một mình Hàn Tam Thiên, Lưu Kỳ cảm thấy hơi lạ, ai lại buồn chán đặt một gian riêng để ngồi một mình bao giờ. Hơn nữa trong phòng ngay cả tiếng nhạc cũng không có.

Nhưng như vậy càng tốt, chỉ một mình Hàn Tam Thiên thì càng dễ đối phó, cũng sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn.

“Hàn Tam Thiên, chả nhẽ mày là một thằng bất lực nên mới ngồi một mình ở đây giết thời gian sao?” Lưu Kỳ cười nhạo nói với Hàn Tam Thiên.

Sự tích của Hàn Tam Thiên, trừ giặt giữ nấu cơm ra còn có một chuyện mà ai ai cũng biết. Hầu như những người đã nghe thấy sự tích của Hàn Tam Thiên đề đã nghe qua, ròng rã ba năm, ngay cả đầu ngón tay của Tô Nghênh Hạ anh cũng chưa chạm vào.

“Mấy người đến sớm đấy, đỡ mắt công tôi đợi lâu.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Lưu Kỳ nhướng mày, hỏi: “Mày ngồi đây chờ bọn tao?”

“Đúng vậy, phá nát xe của tôi, tôi phải tìm người bồi thường chứ.” Hàn Tam Thiên nói.

“Bồi thường?” Tạ Ngữ Phù cười lạnh, nói: “Hàn Tam Thiên, có phải đầu anh móc mắt chó rồi không, vẫn là cái mắt chó mù nhà anh. Nhìn tình huống này mà nghĩ tôi sẽ bồi thường chắc?”

“Đương nhiên cô sẽ không bồi thường cho tôi nên tôi định sau khi cho cô một bài học thì sẽ báo cho Tạ Cần Ngôn.” Hàn Tam Thiên nói.

Mặt Tạ Ngữ Phù lạnh lẽo, nói: “Chỉ sợ anh không có cơ hội báo cho cha tôi đâu, vào bệnh viện nằm một tháng đi.”

Nghe Tạ Ngữ Phù nói, Lưu Kỳ nói với những người khác: “Đứng đó làm gì, đánh cho tôi. Đánh cho tên phế vật này phải vào bệnh viện đa khoa nằm một tháng. Thiếu một ngày cũng không được.”

Tạ Ngữ Phù nói một tháng thì phải là một tháng. Làm một con chó, Lưu Kỳ hoàn toàn hiểu rõ.

Hai tay Tạ Ngữ Phù chống nạnh, cười gần. Im lặng chờ Hàn Tam Thiên bị đánh gục rồi quỳ xuống xin lỗi cô ta.

Cho mày đi phá hoại chuyện tốt của tao, tự cho là được Thiên Xương Thịnh coi trọng là tốt lắm sao? Thằng nhãi vô dụng cũng chỉ là thằng nhãi vô dụng. Đứng mặt Tạ Ngữ Phù tao mày chẳng là cái thá gì.

“Hàn Tam Thiên, tốt nhất là quỳ xuống và xin lỗi tôi sớm đi. Tôi sẽ bảo họ đánh nhẹ một chút.” Tạ Ngữ Phù đắc ý nói.

Hàn Tam Thiên nhìn Tạ Ngữ Phù một lát. Loại phụ nữ ở vào chút tiền của gia đình, ỷ vào việc được mấy con chó thích mình là đã cho rằng toàn bộ thế giới phải xoay quanh cô ta. Đúng là tự phụ đến cùng cực.

So với cô chủ nhà họ Thiên là Thiên Linh Nhi, Hàn Tam Thiên không thể không cảm thán. Câu nói có tiền là suy đồi, không phải kết quả của đồng tiền, mà là tính cách của mỗi người thôi.

Thiên Linh Nhi mà ương ngạnh lên thì cả thành phố Thiên Vân này sẽ không có bắt kỳ ai chịu được. Nhưng xưa nay cô không hề cậy mạnh ức hiếp người khác, trừ khi người nào thật sự làm cô chán ghét thì mới ra tay.

“Tạ Ngữ Phù, cô nên học hỏi Thiên Linh Nhi một chút đi.” Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, những người kia đã lao tới trước mặt anh. Có người giơ nắm đấm, có người giơ chân ra đá.

Những người này đối với Hàn Tam Thiên như là đám giun dễ.

Tiếng khóc rống vang lên liên tiếp, nhưng không phải của Hàn Tam Thiên mà là từ miệng của đám người Lưu Kỳ.

Trong mắt Lưu Kỳ, Hàn Tam Thiên là loại vô dụng, chẳng mấy chốc sẽ ngã xuống. Nhưng sự thật khác xa so với tưởng tượng của cậu ta, không tới một phút, người cậu ta gọi tới không còn ai đứng được nữa.

“Mày… sao mày lại lợi hại như vậy được.” Lưu Kỳ trọn mắt há hốc mồm nói.

“Chỉ còn một mình cậu, nếu muốn thể hiện thì nên thể hiện ra hết chứ nhỉ?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK