Chương 208:
Hàn Tam Thiên không nói rõ nguyên nhân, Tô Nghênh Hạ và Tưởng Lam cũng không hỏi thêm.
Lưu Hoa chết dưới sự chứng kiến của Tưởng Phong Quang, Tưởng Sinh và Tưởng Uyên. Cả ba sợ tới mức đầu óc trống rỗng, nhưng bọn họ biết, Tưởng Hoành làm vậy vì bảo vệ nhà họ Tưởng, nếu không nhà họ Tưởng phải chôn thây tại đây.
Bồn người rời khỏi phòng bi-a, Tưởng Hoành run rẫy tay chân, đối với ông đó là lần đầu tiên trong cuộc đời ông, sao ông không sợ được?
“Ông nội, Hàn Tam Thiên sao lại lợi hại như thế?” Tưởng Uyên sợ tới dựng cả lông tơ, tưởng tượng mỗi ngày đều nhục mạ Hàn Tam Thiên thì phát sợ, bởi vì chuyện hôm nay đều do Hàn Tam Thiên tạo ra, Đường Tông kêu gã là anh Hàn, Diêu Long quỳ gối với gã, hai điều này chứng minh Hàn Tam Thiên không đơn Tưởng Hoành vẫn đang run cả người, nghe Tưởng Uyên hỏi vậy thì lẫy bẩy nói: “Ông cụ nhà họ Tô năm đó quyết định Hàn Tam Thiên làm con rễ chắc chắn có nguyên nhân, thân phận của cậu ta không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng, sau này máy đứa đừng nhắc lại nữa, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, nếu không sớm muộn chúng ta cũng phải nhận kết cục của Lưu Hoa thôi.”
“Ba, Lưu Hoa chêt như Yây thì giải thích như nào với người ngoài đây, nên nói như nào với nhà mẹ đẻ cô ấy nữa?” Tưởng Phong Quang tuy buồn rầu, nhưng ông ta cũng có một cảm giác giải thoát, dù sao nhiều năm như thế ông bị Lưu Hoa đè đầu cưỡi cổ, đến ho cũng không ho được, hiện giờ Lưu Hoa đã chết, cuộc sống của ông thả lỏng hơn.
“Diêu Long sẽ xử lý, Đường Tông cũng sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần nói với bên ngoài là Lưu Hoa bị bệnh thôi.” Tưởng Hoành nói.
Ba người gật đầu liên tục, có hai người Diêu Long cùng Đường Tông, chân tướng nhất định sẽ không thể tra ra, bọn họ chỉ cần nhớ một điều, không thể chọc Hàn Tam Thiên!
Tin tức Lưu Hoa bệnh chết nhanh chóng truyền ra ngoài, có Đường Tông âm thầm sai khiến nên không có ai nghi ngờ, hơn nữa bệnh viện cũng đưa ra thông tin chứng minh.
Ba ngày sau, Lưu Hoa hỏa táng, chuyện này liền qua đi, nhưng trong lòng nhà họ Tưởng, đây chắc chắn trở thành bóng ma cả đời.
Thiên Vân.
Tô Hải Siêu đang trong văn phòng, từ lúc công ty bị kẻ thần bí thu mua xong, Tô Hải Siêu từ chức chủ tịch, giờ trong công ty anh ta là một người không có chức vị cực kì rảnh rỗi, mà vận mệnh của anh ta phải chờ vị chủ tịch mới biết được liệu anh ta có thể tiếp tục ở lại trong công ty không.
Tuy rằng Tô Hải Siêu không còn là chủ tịch nữa, nhưng da mặt anh ta vẫn rất dày, ngồi trong văn phòng chủ tịch, hiển nhiên anh ta vẫn luyến tiếc vị trí này.
Bán công ty là chuyện Bát đắc dĩ, Tô Hải Siêu tự thề với bản thân mình, sẽ có một ngày anh ta lấy lại quyền điều hành công ty. Đương nhiên, ý tưởng này cực kì buồn cười, hiện giờ anh ta chẳng còn gì, dựa vào đâu lây lại quyền điều hành công ty.
“Hải Siêu, nghe nói mai chủ tịch mới sẽ tới trình diện, anh tính sao giờ?” Tô Diệc Hàm vào văn phòng hỏi chuyện Tô Hải Siêu.
“Ai nói cho em biết?” Tô Hải Siêu trầm mặc, ngày mai tân chủ tịch sẽ xuất hiện, cũng có nghĩa anh ta không có tư cách xuất hiện tại văn phòng chủ tịch.
“Đỗ Hồng.” Tô Diệc Phàm nói.
Tô Hải Siêu đập tay lên bàn làm việc, gần giọng nói: “Nêu không BHõi do Đỗ Hồng, anh sao phải bước tới bước này, anh muốn nhìn xem tân chủ tịch là người như thế nào, có năng lực gì, hiện giờ dự án phía tây không còn quan hệ với nhà họ Tô, để xem kẻ đó có bản lĩnh khiến công ty khởi tử hồi sinh không.”
Tô Diệc Hàm bối rối, có một tin tức không biết nên nói trước cho Tô Hải Siêu hay không.
ô biết trong lòng Tô Hải Siêu không phục, thậm chí anh ta còn mong công ty này đóng cửa, nhưng tình huồng này chắc chắn không xảy ra, bởi vì hội nghị ngày mai Chung Lương cũng xuất hiện, Tô Diệc Hàm biết rất rõ chuyện này có ý nghĩa gì.
“Hải Siêu, hội nghị ngày mai Chung Lương cũng tham gia.” Tô Diệc Hàm cắn răng nói, dù giờ không nói, mai anh ta cũng biết, không bằng nói luôn giờ.
“Cái gì!” Tô Hải siêu phẫn nộ bật dậy, Chung Lương cũng tham gia, chuyện này khiến anh ta không tin nồi, nói: “Tại sao lại thế, thằng Chung Lương đáng chết kia vì cái gì mà tham gia hội nghị của công ty, gã đó có quan hệ gì đâu.”
Tô Diệc Hàm thở dài, Chung Lương vì sao lại tham gia hội nghị, Tô Hải Siêu sao lại không biết, chẳng qua anh ta không chấp nhận thôi.
“Hải Siêu, chuyện đã như vậy, anh nên nhịn đi.” Tô Diệc Hàm nói.
Tô Hải Siêu tức giận muốn lật bàn, nhưng sức lực quá yếu nên bàn không hề lật, thậm chí chỉ di chuyển một chút.
Nhưng anh ta không bỏ qua, mà đập máy tính, mọi đô vật trong phòng đập được thì đem đập hét.
Chưa tới hai phút sau, văn phòng trở nên lộn xôn.
“Đồ Chung Lương đáng chết, gã chẳng phải nói không hợp tác với nhà họ Tô rồi sao!” Tô Hải Siêu không cam lòng gầm lên.
Tô Diệc Hàm läc đâu đi ra văn phòng, mặc kệ Tô Hải Siêu nồi điên.
Đương nhiên Tô Hải Siêu không tiếp thu được chuyện này, nhưng đối với đám họ hàng thân thích của nhà họ Tô đây là chuyện tốt. Hầu hết ai cũng vui mừng phấn khởi, bởi vì công ty sẽ vượt qua nguy cơ phá sản, tương đương với việc họ không thất nghiệp, có thể dựa vào công ty để sống, cùng lắm giờ không tham ô được thôi.
“Diệc Hàm, Tô Hải Siêu có phản ứng như thế nào?”