Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 443:

 

Câu nói này đối với hai người Tưởng Hồng cùng Tưởng Thăng mà nó không thể nghi ngờ là sắm sét giữa trời quang.

 

Trong nhà có cameral Nói cách tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, sẽ xuất hiện toàn bộ trên màn hình.

 

Không chỉ là cảnh đánh Hà Đình, còn cả tay đấm chân đá với Hàn Tam Thiên.

 

Tưởng Thăng trực tiếp bị dọa đến run chân, ngồi bệt dưới đất, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

Nếu cho anh ta thêm một lần nữa để lựa chọn, anh ta tuyệt đối sẽ không hứng thú.

 

“Con trai, con làm gì thế, ghế sô pha thì không ngồi, lại ngồi ở trên đất làm gì.”

 

Tưởng Phong Quang không hiểu được đi đến bên cạnh người Tưởng Thăng, muốn đem Tưởng Thăng kéo lên, nhưng ông ta phát giác tay của Tưởng Thăng hoàn toàn yếu ớt, trong lòng nhất thời cảm thấy không thích họp.

 

Sự việc ngày hôm nay, sẽ không phải vì Tưởng Thăng chứ, chẳng lẽ nó lại làm ra chuyện gì ngu ngóc!

 

Trên TV bắt đầu chạy, Hàn Tam Thiên đêm cảnh tua nhanh đến sau khi anh ta về đến nhà thì điều chỉnh tốc độ bình thường.

 

Ngay lập tức trên mình hình xuất hiện cảnh Tưởng Thăng đánh Hàn Tam Thiên, trong phòng khách hoàn toàn yên tính hẳn, ai cũng nghĩ đến Tưởng Thăng lại có thể làm ra chuyện này! Anh ta thế mà thừa dịp lúc Hàn Tam Thiên uống say liền tay đắm chân đá!

 

Ngay lập tức Tô Nghênh Hạ liền tức giận.

 

Chuyện Hàn Tam Thiên bị đánh đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng đau lòng, Tưởng Thăng vậy mà lại dám làm như vậy!

 

“Tưởng Thăng, anh lại dám đánh Hàn Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ tức giận quát.

 

Tưởng Phong Quang ngay lập tức đánh lên đầu của Tưởng Thăng, Lưu Hoa đã chết, vậy mà tên này còn không rút ra được bài học, hơn nữa lần này bọn họ đến Vân Thành là muốn xin lỗi Tô Nghênh Hạ, hiện tại làm ra loại chuyện này, Tô Nghênh Hạ làm sao có thể giữ lại bọn họ chứ.

 

“Mày cái đồ nghịch tử, nhìn xem mày cũng đã làm ra loại chuyện ngu xuẫn gì!”

 

Tưởng Phong Quang tức giận không khống chế được, lại đá thêm một đá lên người Tưởng Thăng.

 

Tô Nghênh Hạ vẻ mặt lạnh lùng đến trước mặt Tưởng Thăng, tát một cái vang dội, giọng lạnh hẳn: “Tưởng Thăng, đây chính là chuyện tốt do anh làm?”

 

Sau đó cảnh trên màn hình còn chạy đến cảnh Tưởng Thăng đang đánh Hà Đình, Tưởng Lam cũng xuất hiện, ba người âm mưu bí mật đêm giấu chuyện này đi, hoàn toàn coi như không phát hiện ra.

 

“Mẹ, mẹ chính bởi vì chuyện này cho nên mới đuổi dì Hà có đúng không?” Tô Nghênh Hạ chất vấn Tưởng Lam.

 

Chuyện đã bại lộ, có giải thích cũng không làm được gì, Tưởng Lam dứt khoát làm không sợ, đứng dậy khinh người nói: “Là mẹ làm thì thế nào, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con còn muốn chỉ trích mẹ sao?”

 

Tô Nghênh Hạ cực kỳ tức giận, chẳng lẽ chỉ vì bà là trưởng bối, liền có thể ỷ vào chuyện này muốn làm gì thì làm sao?

 

“Nghênh Hạ, ta là ông ngoại của, mà Tưởng Thăng cũng chỉ là nhất thời ngu ngốc mà thôi, các con nhát định phải vạch mặt chuyện này, không để ý đến tình thân sao?” Tưởng Hồng không hề biết xấu hỗ.

 

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ mà cười, lúc đám người này lúc nói chuyện lại hoàn toàn không để ý đến anh, có vẻ như người nhà họ Tưởng vẫn luôn không để anh vào trong mắt.

 

Cho dù đã trải qua chuyện ở huyện Bân sau này, họ cũng không học được cách tôn trọng người khác như thê nào.

 

“Đúng thế thì thế nào? Cháu vốn dĩ cũng định sắp xếp công việc cho mấy người, nhưng mà hiện tại, tuyệt đối không có khả năng này, cái nhà này không chào đón các người. Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc mà đi đi.” Thái độ của Tô Nghênh Hạ cực kỳ cương quyết.

 

Tưởng Lam cứng giọng quát lớn: “Nghênh Hạ, sao con có thể nói chuyện với ông ngoại con như vậy, ở đây đều là người nhà và trưởng bồi của con, sao con có thể đuổi bọn họ đi chứ.”

 

“Người thân và người lớn thì sao, chẳng lẽ bởi vì chuyện này thì có thể đánh Hàn Tam Thiên, thì có thể tùy tiện khó dễ người khác hay sao?” Tô Nghênh Hạ đáp lại.

 

“Được thôi, nếu như con đuổi bọn họ đi vậy cũng điều mẹ đi luôn đi.” Tưởng Lam bày ra dáng vẻ cùng người nhà họ Tưởng chịu khổ.

 

“Mẹ nếu như tự nguyện, hiện tại có thể quay về phòng thu dọn đồ đạc, con sẽ giúp mẹ gọi xe.” Tô Nghênh Hạ đáp.

 

Đối với thái độ không chút do dự của Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam tức giận đến nỗi nói không ra lời, nhẫn nhịn một lúc rồi mới lên tiếng: “Con chỉ vì cái tên vô dụng này đã cùng mẹ trở mặt, con quên mẹ ngậm đẳng nuốt cay nuôi con lớn lên hay sao?”

 

Tưởng Lam khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy xuống, ngồi bệt dưới khóc lóc kể lễ: “Số tôi thật là khổ mà, khổ khổ cực cực nửa đời nuôi con lớn, không nghĩ tới bây giờ ngay cả con gái cũng không cần tôi „ nữa.

 

“Mẹ, mẹ dùng cách nào náo loạn thì cứ dùng, lần này con sẽ không lại tha thứ cho mẹ.” Trong lòng Tô Nghênh Hạ không có chút nào mềm lòng, Tưởng Lam đã làm quá nhiều chuyện quá đáng, nếu như còn tiếp tục dung túng nữa, sẽ chỉ làm bà càng ngày càng phách lồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK