Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 214:

 

Thành phố Dung cách Vân Thành không quá trăm cây số, nhưng là Đặc quyên VỊP vì bạn mà bỏ quảng cáo phát triển tốt hơn Thiên Vân nhiều, nhưng mà mấy năm gần đây có tình huống đặc biệt.

 

Ở Thành phố Dung có một ngôi chùa phi thường nỗi tiếng, lúc đầu chỉ có khoảng mười lăm người khách đến chùa cầu phúc, hương hỏa cường thịnh. Tương truyền trụ trì của ngôi chùa là vị đại tiên nào đó chuyển thế, đương nhiên loại thuyết pháp này cũng chỉ có một vài tín đồ thành kính tin tưởng mà thôi, khách đến dâng hương cũng chỉ là tâm lý đến tìm an ủi.

 

Ở những nơi chùa chiền như thế này, lại xuất hiện đạo sĩ là điều vô cùng kỳ quái, nhưng mà lúc có một đạo sĩ trẻ tuổi theo hướng đường mòn đi lên núi, ánh mắt những người qua đường nhìn anh ta không khỏi quái dị, mà anh ta không hề để ý đến.

 

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy đạo sĩ niệm phật bao giờ à?”

 

“Còn nhìn nữa, có tin tôi móc mắt ra không.

 

“Lăn đi lăn đi, đừng ngăn cản đạo của tiểu đạo sĩ ta.”

 

Đạo sĩ trẻ tuổi đi đường đường đi hùng hùng hồ hỗ, sau khi đi đến sau núi, qua chín quẹo mười tám rẽ thì đi đến một căn nhà có mái ngói xanh.

 

Nơi này có ít dấu tích của người đến, là cấm địa với khách dâng hương, mà biết được nơi này cũng chỉ có trụ trì chùa cùng vài người biết được.

 

“Thầy, con đã về đây.” Đạo sĩ trẻ tuổi đi về phía cổng ngôi nhà ngói xanh không hề có chỗ nào giống phong cách Đạo gia, bắt đầu cởi giày xoa chân, còn đưa ngón tay lên mũi hít sâu một hơi.

 

“Dọc theo con đường này thật sự là mệt chết đi được, có điều con đã gặp được người mà thầy nói, thật ra cũng không có gì đặc biệt, con cùng anh ta đánh nhau, chưa quá ba chiêu anh ta đã quỳ xuống trước mặt con xin cứu mạng.” Tiểu đạo sĩ liên tục nói.

 

Cửa phòng mở ra, một ông già tóc trắng bước đi tập tễnh đi ra, một hạt dẻ bắn vào đầu tiểu đạo sĩ: “Vân Thanh, nhanh nói thật cho ta, con có làm ra chuyện gì ngu xuẩn hay không.

 

Vẻ mặt đạo sĩ trẻ tuổi tên Vân Thanh thống khổ: “Thầy, con nghe theo lời dặn của người, chỉ cùng anh ta gặp mặt mà thôi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, người yên ^ „ tâm.

 

“Được.” Ông lão tóc trắng gật đầu, từ trong túi lấy ra một miếng ngọc thạch sáng long lanh: “Đây là vật vô cùng trọng yếu, con nhớ phải cất kỹ.

 

Vân Thanh cầm miếng ngọc lên xem xét, thấy không phải là vật bình thường, tranh thủ đưa tay tiếp nhận, mặt mũi tràn ngập vẻ thèm thuồng hỏi: “Thầy, thứ tốt như này rất đáng giá đi?”

 

Ông lão tóc trăng đưa tay ra, giống như muốn cho Vân Thanh thêm một bài học, có điều động tác của Vân Thanh rất nhanh, vội vã lùi ra sau hai bước: “Thầy, người yên tâm, con chỉ tùy tiện hỏi, tuyệt sẽ không bán thứ này đi.”

 

“Nhớ kỹ, khối ngọc thạch này rất quan trọng, cho dù tính mạng bị đe dọa con cũng được giao nó cho bắt kỳ ai. Đây là một mảnh tín vật, là tín vật vô cùng quan trọng.” Ông lão tóc trắng nói.

 

“Yên tâm yên tâm, đầu óc con thông minh như thế, nhất định sẽ không quên.”

 

Vân Thanh cười đùa.

 

Nhìn bộ dáng cà phơ phót lớt của Vân Thanh, ông lão tóc trắng thở dài: “Xuống núi đi, đi theo Hàn Tam Thiên, đừng trở về nữa.”

 

Vân Thanh sững sờ, thu lại biểu tình vui vẻ hỏi: “Thầy, tại sao muốn con đi Hàn Tam Thiên? Không phải người nói muốn anh ta phải chết sao? Hơn nữa con đi rồi thì ai sẽ chăm sóc người?”

 

“Ta cần con phải chăm sóc sao?

 

Nhớ kỹ lời thầy, tốt nhất con có thể trở thành bạn bè của tên đó, về sau có người đến tìm còn thì đưa miếng ngọc thạch này ra làm tín vật chứng minh thân phận của con.” Ông lão tóc trắng dặn.

 

Đầu óc Vân Thanh trở nên nhão nhoét, trở thành bạn của Hàn Tam Thiên? Là muốn mượn đao đâm sau lưng tên đó? Nhưng mà dựa vào thân thủ của mình, cho dù là ám sát cũng chưa chắc đã thành công, còn nữa, ai sẽ đến tìm mình kia chứ, khối ngọc thạch này đại diện cho tín vật gì?

 

“Ta biết con còn nhiều nghỉ hoặc nhưng sau này con sẽ có cơ hội biết rõ, có điều trước đó vì an toàn của bản thân, không cần phải điều tra gì cả, tất cả thuận theo tự nhiên.” Ông lão tóc trắng nhắc nhở.

 

“Thầy, con từ nhỏ là do người nhặt được nuôi lớn, chuyện người muốn con làm con nhất định sẽ không hai lời, có điều có không được phép trở về có phải hơi quá đáng không?

 

Con còn phải phụng dưỡng người nữa?” Vân Thanh bảo.

 

Ông lão tóc trắng đạp một cước quát: “Lăn đi.”

 

Sau đó quay lại ngôi nhà ngói xanh, bên trong những căn phòng trùng điệp truyền tới âm thanh của ông ta: “Gởi đạo bào này ra, con có thể làm chuyện mà con muốn: làm, đừng cho là ta không biết con hay nhìn lén mấy nữ khách đến dâng hương, có điều nữ sắc cũng phải có chừng mực, đừng hủy hoại thân thể mình.”

 

Câu nói này khiến Vân Thanh hưng phần hẳn!

 

“Thầy, thật ra không phải con muốn đi, nhưng tính của người con biết không lay chuyển được, cho nên con đi rồi người đừng nhớ con quá.”

 

Vân Thanh nói xong chạy nhanh như một cơn gió.

 

Chạy đến ngôi chùa, Vân Thanh đột nhiên có dự cảm chẳng lành vội vàng chạy ngược trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK