Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 260:

 

Tối hôm đó khi Hàn Tam Thiên thì điện thoại của Đao Thập Nhị gọi tới.

 

“Anh Hàn Thiên, người đã bị mang đi.”

 

Đao Thập Nhị nói.

 

“Nhanh như vậy?” Hàn Tam Thiên kinh ngạc hỏi, trước đó đã nói qua muốn đưa Chuột Chũi đến địa chỉ đã ấn định, nhưng anh hắn hoàn toàn không có nghĩ đến sẽ đột ngột như vậy.

 

“Người bình thường không nhìn thấu được thủ đoạn của bọn họ, có điều đã đưa đi nhưng cũng không có vấn đề gì cả.” Đao Thập Nhị trả lời.

 

Âm thanh ở đầu bên kia huyên náo, Đao Thập Nhị chắc là vẫn còn đang ở sàn đầu boxing, nếu như người đã bị đưa đi, vậy cũng chỉ có thể nghe theo ý trời.

 

“Được, vất vả cho cậu rồi.” Hàn Tam Thiên đáp lại.

 

Sau khi tắt máy, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không buồn ngủ, nhà tù Địa Tâm có liên quan Hàn Thiên Dưỡng, dù là núi có sập trước vẻ mặt anh cũng không, nhưng là với chuyện này, anh lại không thể nào bình tính được.

 

Lời nói của Thi Tinh dường như lúc nào cũng vai lên bên tai, khiến Hàn Tam Thiên không khỏi cực kỳ hy vọng việc Hàn Thiên Dưỡng vẫn còn sống.

 

Dù cho loại hi vọng kỳ thật rất xa vời, nhưng mà Hàn Tam Thiên vẫn luôn tin tưởng, ông nội thật ra vẫn ở nơi nào đó trên thế giới này, chỉ là ông đã mất đi tự do, cho nên mới không có cách nào xuất hiện ở trước mặt mình.

 

“Ông nội, ông yên tâm, chỉ cần ông còn sống, mặc kệ ông ở đâu, cháu cũng sẽ cứu ông ra.”

 

“Chuột Chũi, đừng để tôi thất vọng, chỉ cần cậu có thể tìm thấy ông nội của tôi, Hàn Tam Thiên tôi hứa sẽ cho cậu một đòi vinh hoa phú quý, tuyệt đối không hai lời.

 

“Ông nội, cháu rất nhớ ông.”

 

Hàn Tam Thiên nằm ở trên giường khó có khi lộ ra dáng vẻ yếu ớt, khóe mắt không có nước mắt, với anh mà nói, toàn bộ tuổi thơ đều tràn đầy bóng đen, chỉ có Hàn Thiên Dưỡng, anh mới có thể cảm giác được ý nghĩa của gia đình.

 

Hàn Tam Thiên còn nhớ ông nội từng nói, chỉ có anh mới có thể gánh vác được họ Hàn, khi đó Hàn Tam Thiên còn không ông nội tại sao muốn đem trách nhiệm này đặt ở trên người mình nhưng trong lòng lại dâng lên chấp niệm, chỉ cần là lời ông nội nói, anh nhất định phải làm được.

 

Đối với Hàn Tam Thiên, anh có thể phụ cả thiên hạ, chỉ có Hàn Thiên Dưỡng và Tô Nghênh Hạ là không thẻ.

 

Sáu giò sáng ngày hôm sau, khi Hàn Tam Thiên rời giường rồi, Tô Nghênh Hạ vẫn còn ngủ trong phòng. Trừ khi thời tiết mưa giông, trước nay việc chạy bộ buổi sáng của Tô Nghênh Hạ chưa từng gián đoạn.

 

Nhìn có vẻ là tối qua đã nói chuyện cả đêm, Hàn Tam Thiên cũng không quấy rầy cô, để cô nghỉ thêm một lúc, còn mình thì ra ngoài.

 

Núi Đỉnh Vân buổi sáng sớm chắc chắn là nơi không khí trong lành nhát ở thành phố Thiên Vân. Nhưng người sống ở đây đều là người giàu có, trong nhà còn có phòng tập thể thao riêng, cho nên trừ Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ ra, gần như không thấy ai chạy bộ buổi sáng.

 

Nhưng hôm nay, Hàn Tam Thiên lại nhìn thấy hai người một già một trẻ trên đỉnh núi.

 

Sự xuất hiện của họ khiến Hàn Tam Thiên có chút dở khóc dở cười, vì bọn họ căn bản không sống ở nơi này, lúc này lại xuất hiện ở đây, mục đích đã vô cùng rõ ràng rồi.

 

“Ông nội, hình như Hàn Tam Thiên đến rồi.” Thiên Linh Nhi đi theo Thiên Xương Thịnh đánh thái cực quyền, ánh mắt liếc thấy một bóng người, không dám nhìn thẳng, mà là nhỏ giọng nói với Thiên Xương Thịnh.

 

Cái bản mặt già này của Thiên Xương Thịnh cũng đã không cần nữa rồi, nói: “Tiếp tục đánh quyền với ông nội, cứ coi như chưa nhìn thấy gì hét.”

 

“Vâng.” Thiên Linh Nhi đáp.

 

Thấy hai người giả vờ giả vịt, Hàn Tam Thiên nhẹ ho khan một tiếng, đi về phía họ.

 

“Ai ya, Hàn Tam Thiên, thật tình cờ, cậu cũng tới đây tập thể dục sao?” Người đã tới gần rồi, Thiên Xương Thịnh cũng không thẻ tiếp tục giả bộ không nhìn thấy nữa, đành phải làm ra vẻ kinh ngạc mà nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Ông già, tinh thần thật tốt nhỉ, xa như thế mà chạy tới khu biệt thự trên núi Đỉnh Vân để tập thể dục. Chỗ này cách khu biệt thự nhà họ Thiên cũng không gần đâu.” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Thiên Xương Thịnh mặt dày nói: “Cũng không xa, lái xe mây phút là tới rồi.”

 

“Lễ nào xe của Thiên lão gia là tên lửa sao?” Hàn Tam Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi.

 

Thiên Xương Thịnh xấu hỗ cười ha ha, nói: “Cái này… cũng không đến mức quá đáng vậy đâu, có điều chỗ này lại rất thích hợp đề tập thể dục, không khí trong lành, chỉ tiếc là biệt thự đã được bán hết rồi, tôi muốn tới sống cũng không được.”

 

“Với địa vị của Thiên lão gia ông, một câu nói thôi, ai dám không chuyển đi lấy một chỗ cho ông chứ.” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Thiên Xương Thịnh ra vẻ đương nhiên mà gật đầu nói: “Nói vậy cũng đúng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK