Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 432:

 

Đương nhiên, tư tâm này của La Bân không chỉ có như vậy, ông ta biết rõ Thiên Xương Thịnh vô cùng coi trọng Thiên Linh Nhi, sau này nhất định sẽ có rất nhiều gia sản để cho Thiên Linh Nhi. Nếu Thiên Linh Nhi gả cho La Húc Nghiêu thì phần gia sản này không phải sẽ thuộc về nhà họ La sao? Loại chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện này, La Bân đã mưu tính rất lâu rồi.

 

“Ông đừng có đắc ý như vậy, lần này tôi thắng chắc rồi. Mau kêu thằng nhóc lần trước ra đây đi, để cậu ta biết thế nào mới là cao thủ thực sự.” La Bân nói, ông ta đã không thể chờ nổi để nhìn bộ dạng Hàn Tam Thiên bị đánh ngã trên võ đài rồi.

 

Lần trước nếu không phải do Hàn Tam Thiên ra mặt, ông ta làm sao có thể mất mặt được? Cho nên lòng hận thù của La Bân không chỉ dành cho Thiên Xương Thịnh mà còn cả Hàn Tam Thiên. Thậm chí hận không thể triệt để phế Hàn Tam Thiên luôn.

 

“Cậu ây là một người bạn của tôi, không phải người của võ quán, tôi lấy đâu ra tư cách tùy tiện ra lệnh cho cậu ấy?” Thiên Xương Thịnh nói.

 

Nghe vậy, La Bân vui vẻ cười nhạo nói: “Lão Thiên, ông đùa cái gì với tôi vậy?

 

Thành phố Thiên Vân còn có người ông không dám ra lệnh sao? Không phải là ông sợ thua chứ?”

 

Thành phố Thiên Vân không thuộc về nhà họ Thiên, lời nói đại nghịch bất đạo thê này, nhà họ Thiên cũng không dám tùy tiện nói năng lung tung. Nhưng với sức ảnh hưởng của nhà họ Thiên ở thành phó Thiên Vân này, nếu nói có người Thiên Xương Thịnh không sai bảo được thì đây đúng thật là một câu chuyện cười.

 

Trong thành phố Thiên Vân, có ai dám trái ý nhà họ Thiên?

 

Giang Phú tuy đã liên hợp một đám người trong giới kinh doanh muốn đối phó với nhà họ Thiên, nhưng chuyện này đã được âm thầm mưu tính nhiều năm vậy rồi mà cũng không thấy Giang Phú có hành động thực sự. Từ điểm này có thể nhìn ra được sức uy hiếp của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân.

 

Nếu là trước kia, bản thân Thiên Xương Thịnh cũng không cảm thấy thành phố Thiên Vân có thể có người ông không dám sai bảo. Nhưng từ sau khi Hàn Tam Thiên đến đây, tình cảnh liền trở nên khác trước.

 

Nhà họ Thiên chỉ lợi hại ở thành phố Thiên Vân thôi, nhưng nhà họ Hàn thì dù là ở Yên Kinh cũng có danh tiếng vang dội. Giữa hai người căn bản là không thể nào so sánh được.

 

“Tôi không đùa với ông đâu. Nhà họ Thiên cũng không phải hoàng đề, làm sao có thể muốn sai bảo ai thì sai chứ?” Thiên Xương Thịnh nói, đối với thân phận của Hàn Tam Thiên, ngay cả Thiên Linh Nhi cũng phải giữ bí mật, tất nhiên không thể nói với La Bân được.

 

“Xì, tôi biết ông sợ rồi, sợ thua khó coi quá đúng không? Ông yên tâm, tôi sẽ bảo cậu ta ra tay nương tình. Lão già nhà ông cũng thật là, thua một lần thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì quá mắt mặt đâu. Thái độ sợ hãi rụt rè này của ông không phải càng khiến ông mắt mặt hơn sao?” La Bân cười nhạo nói.

 

Thiên Xương Thịnh cười với vẻ chẳng sao cả. Ông đã tuổi này rồi, cũng không phải thanh niên tuổi trẻ máu nóng bóc lên đầu, sao có thể tùy tiện vì một lời nói mà bị chọc giận chứ?

 

“La Bân, ông cũng biết chúng ta đã ở tuôi này rồi, tranh cường hiếu thắng là chuyện thanh niên họ làm. Ông cố ý khiêu khích tôi cũng vô dụng thôi.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

La Bân cắn chặt răng. Ông ta không dễ dàng gì mới dùng một khoản tiền lớn mời được B5 Em thủ về, có thể sảng khoái mà báo mối thù mất mặt lần trước. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ được rằng, ngay cả cơ hội Thiên Xương Thịnh cũng không cho ông tal “Là ông không dám, hay là thanh niên phề vật kia không dám?” La Bân lạnh giọng nói.

 

“Ông La, anh ấy không phải phế vật.”

 

Thiên Linh Nhi không nhịn được mà lên tiếng nói giúp Hàn Tam Thiên. Tuy cô biết chuyện giữa mình và Hàn Tam Thiên đã là không thể nào rồi, nhưng dù sao cũng là anh trai của cô, cô không cho phép bắt kỳ kẻ nào bôi nhọ anh.

 

Nhìn vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, La Bân không nhịn được mà nhíu mày. Cô lại nói giúp cho tên phê vật đó, hơn nữa vẻ mặt còn ngập tràn không phục, sẽ không phải là có hảo cảm với anh chứ?

 

La Bân coi Thiên Linh Nhi như cháu dâu mình rồi, tuyệt đối không thể để người khác cướp mắt!

 

“Linh Nhi, nếu cậu ta không phải phế vật thì sao lại không dám lộ diện? Lễ nào cậu ta là con rùa rụt đầu sao?” La Bân cười nhạo nói.

 

Tâm tính của Thiêñi’Linh Nhi không giống Thiên Xương Thịnh. La Bân không có cách nào chọc giận được Thiên Xương Thịnh, nhưng nêu muốn chọc Thiên Linh Nhi thì lại là chuyện rất dễ dàng. Một câu của ông ta đã hoàn toàn châm ngòi cho quả bom Thiên Linh Nhi này.

 

“Ông mới là rùa rụt đầu ấy!” Thiên Linh Nhi phẫn nộ nói.

 

Thiên Xương Thịnh vội vã quát: “Linh Nhị, nói chuyện với ông La kiểu gì thế?”

 

Tuy Thiên Xương Thịnh biết La Bản cố ý khiêu khích Thiên Linh Nhi, nhưng dù sao Thiên Linh Nhi cũng là bậc con cháu, sao có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với La Bân?

 

“Không sao, tôi sao có thể so đo với Linh Nhi chứ. Có điều Linh Nhi à, bắt kể con có nói giúp cậu ta thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Là đàn ông phải có năng lực gánh vác. Cậu ta không dám xuất hiện, muốn ông tin cậu ta không phải kẻ bất lực thì có chút làm khó người khác rồi đó.” La Bân cười nói.

 

“Giờ con sẽ lập tức gọi điện cho anh ấy.”

 

Nói xong, Thiên Linh Nhi liền lấy điện thoại ra.

 

Thiên Xương Thịnh cười khổ. Thiên Linh Nhi thế này là trúng chiêu của La Bân rồi, hơn nữa cô còn không hề nhận ra.

 

“La Bân, dây dưa mãi cái chuyện này không có ích lợi gì cho ông đâu.” Thiên Xương Thịnh cảm thán nói. Hàn Tam Thiên là một con mãnh hổ, mà kết cục của chọc giận mãnh hổ, chắc chắn là chết không toàn thay. Là bạn lâu năm, ông cũng xem như có lòng tốt mà nhắc nhở La Bân một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK