Chương 235:
Đây chính là cơ hội từ trên trời rơi xuống, loại người tâm tư kín đáo như Lục Hoành Quang sao lại bỏ qua được?
“Có cậu Ninh làm chứng, chắc tôi không cần xác minh thân phận của hai người nhỉ, là tự đi, hay muốn tôi ra tay?” Đội trưởng đội bảo vệ nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhìn Ninh Vũ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ninh Vũ, giữa tôi và cậu không có chút liên quan nào, chuyện hôm nay cũng không dính dáng gì đến cậu.”
“Đương nhiên không dính dáng gì đến tôi, tôi chỉ không muốn loại người giống rác rưởi như anh phá hỏng bữa tiệc của bác Lục mà thôi, anh nhìn thử người ở đây đi.”
Sau khi Ninh Vũ chỉ một vòng, tiếp tục nói: “Những người này đều là nhân vật nồi tiếng ở thành phố Dung, đều là người có tiếng nói, anh là cái thá gì, có tư cách gì xuất hiện trong cùng bữa tiệc với bọn họ?”
Câu này, ngoại trừ hạ thấp Hàn Tam Thiên ra còn tâng bốc những người khác, xem như Ninh Vũ thả thiện ý với những người này, biến tướng lôi kéo.
Những người kia nghe thấy Ninh Vũ nói, mỗi người đều nở nụ cười đắc ý tự mãn, tuy rằng bọn họ đều là người của Lục Hoành Quang,n hưng có thể được Ninh Vũ xem trọng cũng là một cách để chứng minh giá trị.
“Ninh Vũ, người ngoài đều nói cậu trẻ tuổi ngạo mạn, hôm nay xem ra cũng không hẳn.”
“Đúng vậy, xem ra thành kiến của người ngoài đối với công tử nhà giàu là cậu quá lớn.”
“Mây cái đó đều là lời đôn, thanh niên hiểu chuyện như Ninh Vũ, bây giờ rất hiểm thầy đó.”
Tâng bốc từ trước đến nay đều có qua có lại, Ninh Vũ cho bọn họ ăn kẹo, đương nhiên bọn họ cũng phải cho Ninh Vũ một chút ngon ngọt.
Ninh Vũ không ngờ rằng hôm nay còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, khiến bọn họ có ấn tượng tốt, sau này lôi kéo sẽ dễ dàng hơn, nêu Ninh Hưng Bằng biết rõ việc này, nhất định sẽ thưởng cho anh ta mấy triệu tiền tiêu vật.
“Các vị trưởng bồi, các vị đều là người đáng để Ninh Vũ tôi tôn kính, vì vậy hôm qua, để tôi thay mọi người đuổi rác rưởi này ra ngoài đi.” Sau khi nói xong, Ninh Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, lạnh giọng quát lớn: “Cút ra ngoài đi, loại rác rưởi như các người cũng xứng xuất hiện ở nơi này sao?”
“Không đi thì cậu có thể làm gì được chúng tôi?” Thanh Vân kêu gào nói.
Ninh Vũ lạnh mặt, cười nham hiểu nói: “Không đi? Vậy thì xem xem anh có bao nhiêu khả năng.”
Nhìn Ninh Vũ đi về phía mình, Thanh Vân lập tức nấp sau lưng Hàn Tam Thiên, nói: “Đại ca, anh phải bảo vệ tôi đó, tôi yếu ớt như hoa cỏ, nếu bị anh ta đánh, không nằm viện mười năm tám năm thì không thể dậy nồi.”
Ninh Vũ thấy Thanh Vân trốn tránh, thoắt cái đặt tay lên vai Hàn Tam Thiên, kéo mạnh một phát, chuẩn bị lôi Hàn Tam Thiên ra ngoài.
Nhưng mặc dù Ninh Vũ dã dùng toàn lực vẫn không thể lay chuyển Hàn Tam Thiên mảy may, mang đến cho anh ta cảm giác như Hàn Tam Thiên là một cột đá cắm xuống đất.
“Anh chưa thấy quan tài chưa đồ lệ đúng không?” Ninh Vũ nghiên răng nghiền lợi nói.
“Câu này, nên áp dụng cho cậu.” Hàn Tam Thiên nói.
Ninh Vũ thịnh nộ nóng nảy, giơ nắm đắm với Hàn Tam Thiên, mắng: “Mẹ nó, thứ không biết điều, là tự mày tìm.”
Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao thở dài lắc đầu, trong mắt bọn họ, quả thực Hàn Tam Thiên quá không biết điều, đắc tội với Ninh Vũ có thể có quả ngọt để ăn sao? Thành thực cam chịu số phận rời khỏi thì chẳng có chuyện gì rồi, đừng ép Ninh Vũ ra tay, giờ không chỉ chán chường cút xéo mà còn bị đánh, tội gì khổ thê chứ?
Nấm đấm gio lên, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nghiêng đầu, sau khi tránh thoát chỉ trong gang tắc, một cược đá vào bụng Ninh Vũ.
Ninh Vũ đau đớn kêu to liên tục lùi lại, sau đó té lăn dưới đất.
“Mày… con mẹ nó mày dám đánh tao!”
Ninh Vũ tức giận nhìn Hàn Tam Thiên, từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh ta bắt nạt người khác, nào có ai dám động thổ trên đầu anh ta, vậy mà lại dám đánh anh tai Run run rầy rấy đứng dậy, Ninh Vũ tàn nhẫn nói: “Hôm nay không cần biết mày là ai, ông cũng phải phê bỏ mày.”
Khâu Mộc âm thầm hưng phần xoa tay, có thể châm ngòi mâu thuẫn giữa Ninh Vũ và Hàn Tam Thiên, kết cục của Hàn Tam Thiên sẽ thảm hại hơn, đó là chuyện cô ta vô cùng vui lòng nhìn thấy, cô ta sẽ khiến tên tài xế này biết hậu quả của việc đắc tội cô ta thê thảm bao nhiêu.
“Anh cả Ninh Vũ cũng dám đánh, chẳng lẽ anh không biết Ninh Vũ là ai hả?” Khâu Mộc thêm dầu vào lửa nói, sau đó chạy tới bên cạnh Ninh Vũ, ra vẻ ân cần.
Bây giờ trong đầu Ninh Vũ đã không còn khả năng suy nghĩ, bị lửa giận nhồi đây, hận không thể giết chết Hàn Tam Thiên ngay tại chỗ.
Những bảo vệ kia không ngờ rằng Hàn Tam Thiên dám ra tay với Ninh Vũ, mặc dù nhà họ Ninh là đối thủ với Lục Hoành Quang, nhưng nêu để Ninh Vũ bị thương ở khách sạn Lục Phong, sao có thê ăn nói với Ninh Hưng Bằng được?
Máy bảo vệ cùng nhau tiến lên, định chế ngự Hàn Tam Thiên, nhưng đúng lúc này lại truyền tới một giọng nói vô cùng nghiêm nghị.