Chương 70
Lời Hàn Tam Thiên nói khiến Tưởng Lam dừng ngay việc khóc lóc, Tô Quốc Diệu thì nhìn Hàn Tam Thiên với vẻ mặt sợ hãi.
Hàn Tam Thiên lúc này khiến cho người ta có cảm giác không phải kẻ vô dụng, hơn nữa cực kì mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông.
“Nghênh Hạ, con không giúp mẹ sao, con muốn mẹ bị cậu ta đuổi khỏi đây?” Tưởng Lam không dám la lối với Hàn Tam Thiên, chuyển hướng tạo áp lực cho Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, chuyện này do Tưởng Lam gây ra. Cho dù bà là mẹ của cô, cô cũng không nhìn được.
“Mẹ, mẹ đã làm sai thì nên xin lỗi.” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam đã thông báo cho những người bạn của bà là bà chuyển vào biệt thự tại sườn núi, lại nói có cơ hội sẽ dẫn mấy người đó đi tham quan, nếu bị Hàn Tam Thiên đuồi đi, bà chắc chắn mất hết mặt mũi. Đối với người sĩ diện như Tưởng Lam, bà ta chắc chắn không muốn chuyện tới bước đó.
“Hàn Tam Thiên, tôi là mẹ cậu, cậu lại muốn tôi đi xin lỗi một kẻ ô sin?2” Tưởng Lam nói, ngữ khí ôn hòa lạ thường mang theo khẩn cầu.
“Mẹ xin lỗi bác Ấy, con tìm người đánh mẹ, để người ta xin lỗi mẹ, mẹ thấy thế nào?” Hàn Tam Thiên nói.
Đây là bậc thang cho Tưởng Lam xuống nước, bà biết nếu bà còn cãi ngang, người mắt mặt chính là bà. Nhưng bà cũng không trông cậy vào Hàn Tam Thiên báo thù cho bà, Tưởng Lam không tin kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên lại đánh được mấy người vệ sĩ của người phụ nữ kia.
“Tôi xin lỗi.” Tưởng Lam không có thành ý.
nói với Hà Đình.
Tô Quốc Diệu cũng tát Hà Đình một cái, tuy bị Tưởng Lam dẫn dắt, nhưng ông cũng sai, nói: “Tôi xin lỗi, do tôi xúc động quá.”
“Hiện tại mẹ có thể nói ai đánh mẹ.” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Tôi chưa từng gặp cô ta, cô ta nói mình tên Thi Tinh.” Tưởng Lam nói, vừa nhắc tới khiến bà càng bực, không quen không biết xông tới đánh bà hai cái, cứ như tai bay vạ gió.
Thi Tinh!
Hai chữ này khiến Hàn Tam Thiên đơ người.
Sao có thể là bà?
Bà vì cái gì mà ra mặt dạy bảo Tưởng Laml Chuyện này… niềm kiêu ngạo khi là con dâu nhà họ Hàn sao?
Anh bị người nhà họ Hàn khinh thường, ở nhà họ Tô nhẫn nhục, cho nên bà cảm thấy anh vẫn vô dụng như trước, muốn giúp anh đón đầu?
Hàn Tam Thiên cười khẩy.
“Cậu biết người phụ nữ đó? Nếu cậu giúp tôi báo thù, về sau tôi sẽ đối tốt với cậu.”
Tưởng Lam nói, nếu có thể trút cơn giận này thì bà không ngại làm việc đó.
“Không được.” Hàn Tam Thiên nói, nếu là người khác, dù nhà họ Thiên ở Thiên Vân, Hàn Tam Thiên cũng có khả năng làm được, nhưng đối phương là Thi Tinh thì anh không thẻ.
Tưởng Lam khinh thường: “Tôi tưởng chuyện cỏn con này cậu thừa sức làm được, ai ngờ lại nói phét trước mặt tôi.”
“Tam Thiên, anh biết người đó sao?” Tô Nghênh Hạ nghỉ ngờ.
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Mỗi lần người phụ nữ đó ra ngoài đều mang theo mười hai người vệ sĩ, mỗi người đó đều là lính đặc chủng xuất ngũ. Người bình thường không động được.”
Tô Nghênh Hạ khiếp sợ, mỗi lần ra khỏi cửa là mười hai người theo sau, người này có thân phận như thế nào?
“Hơn nữa… nhà họ Thiên tại Thiên Vân cũng không dám động vào người đó đâu.”
Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Lời này khiến sắc mặt cả nhà Tô Nghênh Hạ trắng bệch, Tưởng Lam thì nhũn hết cả chân.
Nhà họ Thiên tại Thiên Vân!
Đó là gia tộc đứng đầu tại Thiên Vân, người nhà họ Thiên không thể trêu vào, Tưởng Lam không thể tưởng tượng được người phụ nữ đó có địa vị như thế nào.
“Tưởng Lam, bà gây chuyện gì mà chọc tới người lợi hại như thế?” Tô Quốc Diệu lạnh giọng hỏi.
Tưởng Lam lúc này không so đo ngữ khí của Tô Quốc Diệu, bà ta kinh hoảng nói: “Tôi… tôi cũng không biết, tôi chưa gặp người đó bao giờ.”
Cảm giác hoảng sợ bao trùm lên Tưởng Lam, khiến bà không biết làm sao, sống trong thấp thỏm lo âu.
“Yên tâm, người ta đánh mẹ thì mọi chuyện đã giải quyết xong, bằng không lấy năng lực của người này, nhà họ Tô chắc chắn hỗn loạn.” Hàn Tam Thiên nói.
“Nhưng mà… nhưng cô ta nói tôi sống biết điều, không được gây khó dễ cho nó, tôi không hiểu những lời này.” Sự sợ hãi của Tưởng Lam đã giảm phân nửa khi Hàn Tam Thiên an ủi, ý anh nói đó là việc đắc tội với người nào đấy, Tưởng Lam sợ sau này mình không cần thận phạm lỗi.
Hàn Tam Thiên nhìn qua Tô Nghênh Hạ rồi nói: “Anh ra đây có chút việc.”
Tô Nghênh Hạ không biết nói gì, chỉ có thể dặn dò: “Anh đi cần thận nhé.”
Lái xe đến khách sạn Bán Đảo, Hàn Tam Thiên liền đi lên phòng tổng thống gặp mặt lần trước Cả tầng bị Thi Tinh bao trọn, cửa thanh máy có hai người bảo vệ, cách ba mét có thêm một chốt, phòng vệ cực kì nghiêm ngặt. Sự phô trương của Thi Tinh có thể Đi ra thang máy, Hàn Tam Thiên bị hai người bảo vệ chặn lại.
“Tôi muốn gặp bà ấy.” Hàn Tam Thiên thản nhiên.
“Cậu chủ, ông chủ không thông báo cậu tới, nên chúng tôi không để cậu vào.” Một tên vệ sĩ nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nghiêm túc, nói: “Tôi muốn vào, mấy người dám ngăn cản sao?”
“Cậu chủ, xin cậu đừng làm khó chúng tôi.” Hai bảo tiêu cúi đầu nói.
Hàn Tam Thiên bước lên một bước, hai người lập tức chắn lại.
“Cậu chủ, cậu bước thêm một bước thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”
“Vậy máy người không khách khí đi.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Hai người liếc nhau, mặc kệ thân phận cậu chủ của Hàn Tam Thiên, đồng thời ra tay, trên thủ dưới công.
Hàn Tam Thiên hừ một tiếng, dùng hai quyền tấn công nhanh như sét đánh.
Hai người bảo vệ kinh hãi, bị quyền CƯỚC ép lùi bước, cả hai không tin nhìn Hàn Tam Thiên.
Từ trên xuống dưới nhà họ Hàn đều cho rằng Hàn Tam Thiên không bằng anh mình, chưa bao giờ. biết anh có thân thủ sắc bén như này.
Hai người che lại ngực, dồn dập thở hồn hền, trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên đi qua.
Kế tiếp Hàn Tam Thiên hành động như chẻ tre, y như vào chỗ không người, mỗi nhóm cách ba mét không người nào thoát khỏi số phận bị hạ gụ!
c “Sao cậu chủ lại lợi hại như vậy!”
Hai người đứng gác ở thang máy choáng váng. Bọn họ là lính đặc chủng xuất ngũ, gồm mười hai người, không một người nào có thể ngăn Hàn Tam Thiên lại. Thậm chí ngăn cản quyền cước nện trên đầu mình cũng không được.
Đi vào phòng, Hàn Tam Thiên chỉnh lại quần áo, ấn chuông.
Thi Tỉnh nhanh chóng mở cửa, nhưng thời điểm bà nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì không có sự kinh ngạc nào.
“Ông Viêm từng nói với mẹ, con có thiên phú xuất chúng, xem ra thật rồi.” Thi Tinh ngồi trên sô pha, cười nói.
Khí chất cao quý của Thi Tinh như được sinh ra từ trong xương cốt. Dù ngồi yên một chỗ cũng khiến cho người ta phải ngước nhìn, gương mặt trang điểm vẫn nghiêng nước nghiêng thành như cũ.
Ông Viêm là Viêm Quân, từng là bảo vệ của bà cụ bà họ Hàn. Hiện giờ làm quản gia nhà họ Hàn, thực lực kinh người, ông là người dạy võ cho Hàn Tam Thiên.
“Mẹ tìm Tưởng Lam làm gì?” Hàn Tam Thiên chất vần.
“Cô ta khinh thường con trai của mẹ, mẹ cho cô ta bài học là đương nhiên.” Thi Tỉnh mang nụ cười khiến người ta cảm thấy như gió xuân, cực kỳ ôn nhu, nhưng Hàn Tam Thiên biết, nụ cười của bà ta mang sức công kích cực kì.
“Chuyện của con, phiền mẹ đừng nhúng tay vào, con hy vọng mẹ sau này không gây phiền toái cho con nữa.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
Thi Tỉnh lây trong túi ra một cái kẹo, nói: “Đây là thứ con thích nhất hồi nhỏ, mẹ có ý mang tới đó, con thử đi.”
“Mỗi lần mẹ mua kẹo, anh đều lấy kẹo của con chôn trong khu vườn sau nhà, mẹ lúc đó không hề ngăn anh, giờ mẹ còn ở đây giả tình giả nghĩa?” Hàn Tam Thiên khinh thường.
“Quộc đời bắt công, cho dù con là con của mẹ, nhưng con chắc rõ yêu cầu năng lực của người họ Hàn đối với người thừa kế.
Con tự cho mình ngủ đông, nhưng trong mắt bà nội đó chỉ là thứ vô dụng, nếu mạnh thì phải thể hiện ra ngoài để người khác biết, mới được người ta tán thành.
Con tưởng vàng sẽ sáng, nhưng lại không biết châu báu bị phủi bụi trăm năm cũng không thể sáng nổi, con làm vậy có ích gì?” Thi Tinh nói.
“Con không muốn nói đạo lý với mẹ, con khuyên mẹ nhanh về Yến Kinh đi, nơi bé tí như Thiên Vân này không chứa nổi đại phật như mẹ.” Hàn Tam Thiên nói.
“Sau khi con gặp mẹ, mẹ sẽ đi, con muốn chơi ở Thiên Vân như thế nào cũng được, nhưng con phải nhớ kỹ, không có người nào giấu kín sức mạnh của mình.” Thi Tỉnh nói.
Hàn Tam Thiên đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Quân tử che dấu tài năng, chờ thời mà hành động.”