Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 324:

 

Mà một người có thân phận không đơn giản, lại tình nguyện ở sàn đấu boxing vì kế sinh nhai mà phấn đấu, đây cũng là một loại ẩn nhẫn.

 

Biểu tình của Đao Thập Nhị có chút cứng đò, lập tức khoát tay nói: “Sao tôi có thể so sánh với anh Tam Thiên được.”

 

“Cậu biết không, tôi có đề nghị Hàn Tam Thiên điều tra về cậu, biết cậu ta nói như thế nào không?” Mặc Dương nói, chuyện này nhắc đến trong tình huống chưa có sự đồng ý của Hàn Tam Thiên, nhưng Mặc Dương biết Hàn Tam Thiên sẽ không trách mình.

 

“Nói thế nào?” Đao Thập Nhị hiều kỳ hỏi.

 

“Dùng người thì không nên nghỉ ngờ, cậu ta không nghĩ đến việc sẽ điều tra cậu, mà sau này cũng sẽ không.” Mặc Dương nói.

 

Biểu tình của Đao Thập Nhị Đao nghiêm túc, trầm giọng đáp: “Cậu yên tâm, cả đời Đao Thập Nhị tôi sẽ không phản bội anh ấy, chỉ cần anh ấy giúp tôi chăm sóc Đường Thanh Uyễn thật tốt, dù phải chết, tôi cũng sẵn lòng.”

 

Mặc Dương cười vỗ vai Đao Thập Nhị: “Cũng không nghiêm trọng đến mức độ phải chết, mà là chúng tôi tin tưởng cậu, có điều néu như đã là anh em, nều cậu có gì khó nói hoặc phiền phức có thể nói cho chúng tôi, ba tên thợ giày có thể đánh được Gia Cát Lượng, nói không chừng có thể giúp cậu giải quyết phiền phức.”

 

Đao Thập Nhị lắc đầu không nói, lòng tốt này có thể nhận, nhưng mà phiền phức của cậu dựa vào năng lực của Hàn Tam Thiên tuyệt đối không thể giải quyết được, anh cũng không muốn hại Hàn Tam Thiên.

 

ÍR—) 00:52 9264 @57 Â Trang 6 Thấy Đao Thập Nhị không nói gì, Mặc Dương thở dài, xem ra chuyện phiền toái của cậu ta không hề nhỏ, nếu không sẽ không kiêng kị như thề.

 

“Cũng không biết cậu ta khi nào xuất viện, ngày xuất viện chính là lúc mây đen tan đi.” Vẻ mặt Mặc Dương mong chờ nói.

 

Trong bệnh viện, Hàn Tam Thiên hưởng thụ thời gian ở riêng cùng Tô Nghênh Hạ, ba năm liền, hình như anh chưa từng bao giờ ở cùng một chỗ với Tô Nghênh Hạ như hiện tại, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ hưởng thụ cảm giác được Tô Nghênh Hạ chăm sóc, giỗng như đây là chuyện hạnh phúc nhát trên thế giới này.

 

Giang sơn, quyền lợi, địa vị, đối với chuyện trước mặt đây đều không hề đáng nhắc tới.

 

Sau khi Tô Nghênh Hạ mua cơm trở lại phòng bệnh, mặc dù cật lực che dấu vẻ mặt của mình, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn là nhìn được có chuyện.

 

“Em sao thế?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Tô Nghênh Hạ vừa mở hộp cơm vừa nói với Hàn Tam Thiên nói: “Giang Phú lại gọi điện cho em, hạn cho anh trong hai ngày phải đến quảng trường Nhân Dân quỳ xuống.”

 

Quảng trường Nhân Dân là khu vực trung tâm thành phố Thiên Vân, cũng là nơi có nhiều người nhất, Giang Phú đưa ra yêu cầu này là muốn chuyện Hàn Tam Thiên quỳ đều bị mọi người nhìn thấy, nói cách khác, ông ta muốn Hàn Tam Thiên trở thành kẻ bỏ đi, hơn nữa còn muốn tất cả người ở thành phố Vân Thiên chứng kiến sự vô dụng của Hàn Tam Thiên.

 

“Bây giò lão già này càng ngày càng quá phận, có điều rất thú vị, có thể dùng để tham khảo.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói, đối với loại uy hiếp này anh không hề cảm thấy có nguy hiểm gì, giống như một đứa trẻ ba tuổi ở trước mặt mình giương nanh múa vuốt, không những khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà chỉ cảm thấy rất buồn cười.

 

“Anh định làm như thế nào?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

 

“Hôm nay anh có thể xuất viện luôn, nếu như ông ta thích quỳ, tất nhiên anh sẽ khiến ông ta vừa ý.” Hàn Tam Thiên đang ăn cơm, nói không rõ ràng.

 

Mặc dù trong lòng Tô Nghênh Hạ tin tưởng sự mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên, dù không có nghỉ ngờ rằng Hàn Tam Thiên không thể không làm được, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng, dù sao Giang Phù cấu kết với đám người ở thành phố Thiên Vân đều là những nhân vật có thế lực khá lớn mà hiện tại nhà họ Thiên cũng không giúp đỡ Hàn Tam Thiên nữa, chỉ dựa vào mình sức của Hàn Tam Thiên,thật sự có thể đối phó với nhiều gia tộc như thế sao?

 

Lúc này, điện thoại của Tô Nghênh Hạ vang lên.

 

“Nghênh Hạ, cậu đã nghe gì chưa, đám người kia muốn Hàn Tam Thiên phải quỳ ở quảng trường Nhân Dân, chuyện này đã truyền đi khắp nơi, nghe nói có không ít kẻ vì muốn xem náo nhiệt, hiện tại đã đến quảng trường Nhân Dân giành chỗ.”

 

Thẩm Linh Dao nói.

 

“Có nghe.” Sắc mặt của Tô Nghênh Hạ khó coi nói, chuyện này chắc chắn là Giang Phù cố ý tung tin, ông ta muốn tất cả mọi người đều biết chuyện.

 

“Nghe rồi còn bình tĩnh như vậy, đã nghĩ ra cách giải quyết chưa, sẽ không đề Hàn Tam Thiên phải quỳ xuống nói xin lỗi thật chứ? Đây là trước mặt toàn bộ mọi người đấy.” Thắm Linh Dao hỏi.

 

Tô Nghênh Hạ theo bản năng nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, thấy anh không hề lộ ra biểu tình lo lắng gì, giống như chắc chắn có cách giải quyết chuyện này.

 

“Yên tâm đi, tớ có cách.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

“Thật sự?” Thẩm Linh Dao nghi ngờ, bởi vì chuyện này huyện náo quá lớn, hơn nữa Giang Phù còn lôi kéo nhiều người đối phó Hàn Tam Thiên, ngoại trừ quỳ xuống, Thẩm Linh Dao không nghĩ ra khả năng gì có thể giải quyết được.

 

“Cậu cũng không cần để ý đến đâu.” Tô Nghênh Hạ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK