Chương 95: Diệp Phi, nhất định phải chết! :
Buôi sáng lúc Tô Nghênh Hạ tỉnh lại, nhận thấy tư thê của mình không thích hợp, vừa đỏ mặt.
Lén quan sát Hàn Tam Thiên một chút, phát hiện anh còn đang ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như chuyện này bị anh biết được thì mắt cỡ nào?
Vừa chuẩn bị lén rút chân về, đột nhiên cảm giác có một bàn tay nắm lấy mắt cá chân.
Hàn Tam Thiên mặt đầy ý cười mở mắt ra, nói: “Đè anh cả một đêm lại muốn chạy?”
“AI Anh. .. anh tỉnh khi nào đó?” Tô Nghênh Hạ hốt hoảng nói.
Trước đó Hàn Tam Thiên đã tỉnh rồi, nhưng sợ làm phiền đến Tô Nghênh Hạ nghỉ ngơi, cho nên mới không động, hơn nữa cơ hội đáng quý như da kề da này đương nhiên là phải trân trọng từng phút từng giây.
“Em cứ đè anh, anh có thể không tỉnh sao?” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ nghe được câu này, trong nháy mắt thay đổi mặt, giận dữ nói: “Anh chê em béo sao?”
Hàn Tam Thiên sửng sốt, chuyện này không nhắc đến cân nặng mà, sao cô lại lý giải chê cô béo?
Còn chưa kịp giải thích, Tô Nghênh Hạ đã giận đùng đùng xuống giường, Hàn Tam Thiên chỉ có thể cảm thán mạch suy nghĩ của phụ nữ quả nhiên không tầm thường.
Sáng sớm chạy bộ rồi đi làm.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi công ty nhà họ Tô, đi hộp đêm Mordor.
Mặc dù hộp đêm Mordor vẫn ở dưới danh nghĩa Lâm Dũng, nhưng ông chủ ở đây thật ra đã trở thành Mặc Dương. Dù sao quầy bán đồ lặt vặt của ông cũng không phải một trụ sở ra dáng, cấp dưới nhiều anh em như vậy, cũng không thê để cả đám chen chúc trong đó được.
Đối với chuyện này, Lâm Dũng cũng không dám có bất kỳ ý kiến nào, Mordor là Hàn Tam Thiên cho anh ta, bây giờ để Mặc Dương dùng tạm cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi nhìn thấy Mặc Dương, anh nhắc đến chuyện liên quan tới Đao Thập Nhị mình điều tra gần đây.
Đao Thập Nhị là người địa phương thành phố Thiên Vân, nhưng ở vùng ngoại thành, dưới gối có một đứa con gái, không có vợ. Đao Thập Nhị kiếm tiền chỉ vì nuôi con gái, có thể nói tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời anh ta đó là nuôi con gái thành người, để con bé có được cuộc sống tốt.
“Sở dĩ anh ta đánh quyền ở võ đài của Diệp Phi, trừ kiếm tiền ra tôi nghĩ còn có liên quan đến con gái của anh ta. Nếu như anh ta phản bội Diệp Phi, rất có thể Diệp Phi sẽ bắt con gái của anh ta ra uy hiếp.” Mặc Dương nói.
Con gái đối với một người làm cha tất nhiên sẽ bảo vệ cả đời, Diệp Phi là người lòng dạ độc ác, Đao Thập Nhị phản bội, tình huống mà Mặc Dương nói rất có thể sẽ xuất hiện.
“Có một cách có thể để anh ta và Diệp Phi là địch, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.” Hàn Tam Thiên nói.
“Cách gì?” Mặc Dương hỏi.
“Giết con gái anh ta, giá họa cho Diệp Phi.”
Mặc Dương nghe được câu này thì ngần tò te, con gái của Đao Thập Nhị chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi, Hàn Tam Thiên vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy sao? Lừa gạt nhất thời thì được, nhưng lỡ như để Đao Thập Nhị biết chân tướng, hậu quả không thể lường được.
“Cậu sẽ không nghĩ như vậy thật chứ?” Ở trong lòng Mặc Dương, Hàn Tam Thiên hẳn sẽ không phải là người như vậy, sao anh có thể nói ra lời đề nghị như thế chứ?
Hàn Tam Thiên cười nói: “Anh tưởng thật hả? Tôi chỉ nói đùa mà thôi.”
Vì đạt được mục đích của mình, Hàn Tam Thiên hoàn toàn có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn, nhưng muốn làm hại tính mạng của một đứa bé vô tội, anh làm không được.
Mặc Dương thở phào nhẹ nhõm, ông đúng là sợ Hàn Tam Thiên nói nghiêm túc.
“Nếu anh ta coi trọng con gái mình như vậy, con gái của anh ta chính là chốt đột phá của chúng ta. Tôi có thể bảo vệ con gái anh ta an toàn, thậm chí bảo vệ bọn họ sống thoải mái.” Dừng một chút, Hàn Tam Thiên nói tiếp: “Biết địa chỉ cụ thể của anh ta không?”
“Đương nhiên biết, đi thôi.”
Hai người lái xe, đi vào thôn nhỏ vùng ngoại thành thành phố Thiên Vân.
Sau nghỉ hỏi thăm máy phen mới xác định chỗ ở cụ thể của Đao Thập Nhị.
Nhà gạch cũ kỹ, che gió tránh mưa cũng hơi khó khăn, rất khó tưởng tượng loại người như Đao Thập Nhị lại ở tại nơi rách rưới thế này.
Hàn Tam Thiên không dám dùng sức gõ cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, sợ gõ hỏng nó mắt.
Theo một tiếng két két, Đao Thập Nhị đẩy cửa ra, nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Mặc Dương, mí mắt cũng không nhắc một cái.
Sau khi vào cửa có một mảnh sân, mặc dù đều là nền đất, nhưng không có một cây cỏ dại, xem ra bình thường anh ta trông coi nhà cửa rất sạch sẽ.
Chỉ chốc lát sau lại có mấy người nông dân xông vào sân lớn tiếng ồn ào.
“Tiền anh thiếu chúng tôi khi nào trả lại?”
“Ngày nào anh cũng trốn trong nhà, tưởng không lên tiếng thì có thể không trả tiền lại sao?”
“Cái đồ chết tiệt nhà mày, không trả nồi tiền sao còn không bán con gái? Giữ lại làm vợ mày à?”
Lúc những người kia nói chuyện, không ngừng ném đá về phía Đao Thập Nhị, không dám tới gần nhưng khí thế rất hung hăng.
Đao Thập Nhị im lặng ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cũng không nói chuyện, mặc cho đá đập vào người, ngay cả lông mày cũng không nhíu lầy một cái.
Mấy phút sau, Đao Thập Nhị nói: “Hôm nay mấy người đánh thoải mái, có thể đi được chưa?”
Hàn Tam Thiên tuyệt đối không ngờ rằng, Đao Thập Nhị trên võ đài lợi hại như vậy, lại bị một đám nông dân ăn hiếp, hơn nữa không đánh lại không nói lại.
“Hôm nay không trả tiền, chúng tôi sẽ không đi.”
“Không sai, không thấy tiền tuyệt đối không rời đi.”
“Chờ con gái mày trở về, để con bé xem chúng tao đánh mày, chocon bé biết ba nó chính là đồ bỏ đi.”
Đao Thập Nhị đột nhiên đứng lên, lúc con gái không ở nhà, anh ta có thể để mấy người này ăn hiếp, bởi vì anh ta nợ tiền, bị đánh cũng là chuyện đương nhiên, ở trong phạm vi có thể chấp nhận thì không cần thiết đánh lại.
Nhưng ở trước mặt con gái, Đao Thập Nhị quyết không cho phép có người làm loạn.
“Mấy người nghĩ thông suốt chưa? Thật không đi sao?” Đao Thập Nhị lạnh lùng nói.
Những người nông dân kia nhìn thấy vẻ giận dữ của Đao Thập Nhị, ai cũng chột dạ.
Đừng nói bọn họ đánh thắng được Đao Thập Nhị hay không, ngay cả cái đầu của anh ta cũng đủ dọa người rồi.
“Mày nợ tiền không trả còn có lý sao? Bọn tao đã báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ tố cáo mày, tao nghe nói, tòa án sẽ cưỡng chế chấp hành, sẽ còn nhốt mày nữa.”
“Đúng vậy, tao sẽ đợi đến lúc mày bị tóm giam lại.”
“Mày đừng có hối hận, nếu bị giam lại thì không còn có ai chăm sóc con gái của mày.”
Những lời uy hiếp của đám nông dân khiến Đao Thập Nhị nhíu mày, con gái chỉ có một người thân là anh ta, nếu như anh ta bị giam, những người này sẽ tha cho con bé sao?
“Anh ta thiếu mấy người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay anh ta.”
Lúc này, Hàn Tam Thiên ra mặt nói.
“Năm trăm.”
“Ba trăm.”
“Một ngàn hai.”
Những người nông dân vội vã báo số lượng, đều là con số rất nhỏ, điều này khiến Hàn Tam Thiên càng dở khóc dở cười.
Đao Thập Nhị đường đường là cao thủ hắc quyền ở thế giới ngầm, chưa từng bại một lần nào, thế mà thiếu chút tiền như vậy cũng không trả nổi, nghe như chuyện tiếu lâm.
“Chỗ này của tôi có một trăm ngàn tệ, tự các người cầm lấy chia đi, còn lại xem như là tiền lãi.” Hàn Tam Thiên móc ra một trăm ngàn tệ, ném cho những người kia.
“Một trăm tệ!”
“Xem cho kỹ một chút, tiền này biết đâu là giả đó.”
“Thằng nhóc này có tiền như vậy, phú ông ở đâu ra?”
“Được rồi, đi mau đi, đừng ở đây đóng kịch, tiền này là thật, chẳng phải các người thấy tôi lái xe đến cho nên mới chọn lúc này đến đòi tiền sao?” Hàn Tam Thiên bát đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ đòi nợ không phải là lần đầu tiên, vì sao thái độ lần này lại cứng rắn như vậy? Chính là vì nhìn thấy Hàn Tam Thiên lái xe đẹp, hy vọng anh có thể trả tiền lại cho Đao Thập Nhị, chút tâm tư ấy sao có thể giấu giềm được Hàn Tam Thiên.
Quả nhiên, sau khi đám ông dân kia nghe nói như thế, cầm tiền vội vã rút lui.
Đao Thập Nhị cũng không nhìn Hàn Tam Thiên một cái nào, nói: “Cho dù anh trả tiền giúp tôi, tôi cũng sẽ không làm việc giúp anh.”
“Vua võ đài mà thiếu tiền thôn dân, hơn nữa còn là mấy trăm tệ, ở trên sàn đấu anh sẽ không thảm như vậy chứ?” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Phải giàu nuôi con gái.” Đao Thập Nhị nhàn nhạt nói.
Hàn Tam Thiên nhịn không được bật cười, người này nghèo đến mức nhà dột mà còn muốn giàu nuôi con gái, xem ra anh ta đối xử với con gái đúng là tốt, có thể số tiền kiếm được trên võ đài đều dành hết cho cô bé.
“Anh giúp tôi, tôi có thể cho anh nhiều tiền hơn, có thể để anh nuôi con gái tốt hơn, việc này đối với anh mà nói là chuyện tốt đúng không?” Hàn Tam Thiên nói.
“Anh không hiểu, nếu như không có chuyện gì khác thì đi mau đi, con gái tôi sắp về rồi, tôi không muốn nó nhìn thấy người lạ trong nhà.” Đao Thập Nhị hạ lệnh đuôi khách.
Nếu Hàn Tam Thiên dễ rời đi như vậy, hôm nay anh sẽ không đến thăm nhà.
“Tất nhiên tôi hiểu, anh không phải chỉ sợ Diệp Phi nhằm vào con gái anh sao? Nếu như tôi có thể giúp anh giải quyết phiền phức Diệp Phi này thì sao?” Hàn Tam Thiên nói.
Đao Thập Nhị nhướng mày nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Anh rất biết đánh nhau, nhưng Diệp Phi không phải dễ đối phó như vậy.”
“Diệp Phi đêm nay nhất định phải chết!”