Chương 115: Tiệc mừng thọ Thật sảng khoái!
Sảng khoái đến mức chẳng ngôn ngữ nào có thể diễn tả nỗi.
Tô Quốc Diệu cảm thấy trong lòng mình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Tưởng Lam bị đánh đến mức đầu choáng váng, trên mặt đau rát, chẳng bao lâu, hai bên má đã sưng phù lên.
“Không tệ. Tôi rất vừa lòng, chuyện này cứ coi như kết thúc vậy đi.” Thiên Linh Nhi vỗ tay rời đi.
Tưởng Lam sau khi đã tỉnh táo trở lại, lại đứng dậy đạp cho Tô Quốc Diệu máy cái, hùng hỗ nói: “Tô Quốc Diệu, ông đang tìm cơ hội trả thù tôi có phải không?”
“Nếu tôi không đánh bà thì Thiên Linh Nhi có thể bỏ qua cho bà sao?” Nhìn thấy Tưởng Lam hùng hồ như thế, Tô Quốc Diệu lại thấy sợ.
Thật sảng khoái!
Sảng khoái đến mức chẳng ngôn ngữ nào có thể diễn tả nồi.
Tô Quốc Diệu cảm thấy trong lòng mình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Tưởng Lam bị đánh đến mức đầu choáng váng, trên mặt đau rát, chẳng bao lâu, hai bên má đã sưng phù lên.
“Không tệ. Tôi rất vừa lòng, chuyện này cứ coi như kết thúc vậy đi.” Thiên Linh Nhi vỗ tay rời đi.
Tưởng Lam sau khi đã tỉnh táo trở lại, lại đứng dậy đạp cho Tô Quốc Diệu máy cái, hùng hồ nói: “Tô Quốc Diệu, ông đang tìm cơ hội trả thù tôi có phải không?”
“Nếu tôi không đánh bà thì Thiên Linh Nhi có thể bỏ qua cho bà sao?” Nhìn thấy Tưởng Lam hùng hỗ như thế, Tô Quốc Diệu lại thấy sợ.
“Mẹ, sau này mẹ nói chuyện thì chú ý một chút, nếu không đây cũng không phải là lần cuối cùng đâu.” Tô Nghênh Hạ nhắc nhở.
Trước cửa biệt thự, Hàn Tam Thiên không vội vã về nhà mà lại đi trong vườn hoa.
Anh biết lúc nãy bỏ đi rất có thể khiến cho quan hệ của anh và Tô Nghênh Hạ lại rạn nứt thêm chút nữa. Nhưng Tưởng Lam đã cố ý gây sự suốt ba năm, Hàn Tam Thiên không muốn lại lùi bước nữa, cho dù có là vì Tô Nghênh Hạ mà chịu được uất ức thì cũng đã không chịu được nữa rồi.
Huống chỉ, nếu anh không mạnh mẽ vùng dậy thì quan hệ của anh và Tô Nghênh Hạ chắc chắn sẽ cứ thế chấm dứt mà chẳng có nguyên do cụ thể nào, bởi vì Tưởng Lam sẽ không ngừng quấy rối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Có đôi khi ngẫm nghĩ, lời Thi Tinh nói cũng có cái đúng.
Chỉ là Hàn Tam Thiên có sắp xếp của riêng mình, nên trong thời gian hiện tại, anh không thể để lộ thực lực của bản thân được.
Sau khi dừng xe xong, Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang ở vườn hoa, trong giây lát, bước chân hơi dừng, sau đó lại đi về hướng biệt thự.
Hàn Tam Thiên thở dài, đi men theo đường núi, lên đến tận đỉnh.
“Anh đã từng nói muốn dẫn em đi xem phong cảnh ở thủ đô, chuyện này anh sẽ không bao giờ nuốt lời.”
Ngồi trên một tảng đá bên sườn nói, hai mắt Hàn Tam Thiên có chút mơ màng. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, mục đích của anh vẫn luôn rất rõ ràng, anh muốn làm cho tất cả những kẻ khinh thường anh, những kẻ cho rằng anh là đồ vô dụng đều phải hối hận. Đồng thời, anh cũng muốn đưa Tô Nghênh Hạ đi chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp đẽ nhất thế gian này.
Nhà họ Hàn!
Các người đã chuẩn bị để hối hận chưa?
Đỉnh núi lúc đêm khuya, sương mù mông lung, Hàn Tam Thiên ngồi cả một đêm, nước sương vương đây đầu, mãi đến khi ánh mặt trời nỗi lên ở phía chân trời anh mới đứng dậy.
Duỗi lưng một cái, trên người lại phát ra những âm thanh răng rắc xương kêu.
Sau khi xuống núi không lâu, Tô Nghênh Hạ đang đứng ở ngay trước mặt Hàn Tam Thiên, nhìn về hướng bắc, ánh mắt khao khát.
Năm ngày sau, ngày trọng đại mỗi năm tổ chức một lần của thành phố Thiên Vân, dường như có thể nói là việc cực kỳ quan trọng của giới thượng lưu, bởi vì đây là ngày mừng sinh nhật của ông cụ nhà họ Thiên – Thiên Xương Thịnh.
Khách sạn Bán Đảo là khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố Thiên Vân. Trước đó một tuần đã ngừng tiếp tất cả các khách hàng, bọn họ phải đặc biệt chuẩn bị cho buổi mừng thọ của Thiên Xương Thịnh. Trong ngày lễ đó, trừ những người nhận được thiệp mời tham gia bữa tiệc mừng thọ thì không cho phép bát kỳ người không có chức vụ nào khác xuất hiện. Đến ngay cả nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng phải được chọn lựa kỹ lưỡng mới có thể làm việc trong ngày này. Như vậy đủ để thây được chuyện này có ảnh hưởng lớn cỡ nào ở thành phố Thiên Vân.
Từng chiếc xe sang trọng chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn, người xuống xe trước cửa khách sạn đều là những nhân vật hàng đầu trên thương trường ở thành phố Thiên Vân.
Mười người nhà họ Tô được xem là nhóm người đông đảo trong bữa tiệc sinh nhật. Trong đó Tô Hải Siêu, Tô Diệc Hàm đứng trong đội ngũ, Tô Nghênh Hạ thân là người phụ trách dự án Thành Tây tất nhiên cũng không bị bỏ rơi. Trừ có bà cụ Tô ra thì sáu người còn lại, trong đó có đám người Tô Quốc Lâm đều là những thành viên có thể nói là chủ chốt của nhà họ Tô.
Bà cụ Tô đưa thiệp mời ra, nhân viên phục vụ chuyên đứng canh cửa dẫn bọn họ tới chỗ ngồi được sắp xếp riêng cho nhà họ Tô, cách vị trí chủ trì của bữa tiệc cũng không xa lắm, điều này khiến cho bà cụ Tô vô cùng kích động.
Chỗ ngồi được sắp xếp trong hội trường cũng như vị trí mà những người tham dự ngồi xuống đều có ý riêng, cách vị trí chủ tri càng gàn thi chúng tó là càng duoc nhà ho Thién xem trong.
Truóc hia nhà ho Tó còn chàng thè qua duoc cúra, giò’ lai tién vot lén giành durgc mét bàn ó’ gàn vi trí chú tri nhu vày, cài hièu nàng cao vi trí này gióng nhu’ thé là buóc qua cà mót ngon núi Cao Vày.
“Cài tén vò dung Hàn Tam Thién hia Rhóng phài nói duc dich than Thien Xuong Thinh mòi sao2 Sao lai xhóng thày cài tén vó dung dó dàu ròi2” Tó Hài Siéu quan sét nguòi trong hói truòng mót làn, hóm nay có ràt nhièu càc vi cóng tú nòi tiéng dén dày, nhung nhúng nguòi này dèu hhóng phài dói tuong chú y cúa anh ta, dói tu’ong anh ta muón tim là Hàn Tam Thien co’.
“Hài Siéu, chú y càch nói nàng di, ò dày sao có thè goi thàng tén óng cu duo hà2” Bà cu Tó lanh giong nhàc nhò.
Tó Hài Siéu làp túc càm nhu hén, nhanh chóng che miéng lai, nói: “Bà nói, con xin lói, con sé chú y a.”
“Hài Siéu, sao anh có thè tin lòi cai dò vó dung hia co: chú, anh xem nhúrng nguòi ó day dèu là nhúng nguòi quyèn quy, càu ta làm gi có tu càch mà dén.” Tó Diéc Hàm cúng Rhinh thuòng nói.
“Nghenh Ha, càu ta là chòng cúa em. Hóm nay lúc em ra ngoài chàng lé hhóng nhàc nhó càu ta càu nào sa0o72 Càu ta sé hhóng dúng céi lí do quén màt gi dó dè trón trành chuyén này chú7”
Tóò Diéc Hàm quay dàu cuòi nhin Tó Nghénh Ha.
Sang nay lúc Tó Nghénh Ha thúc dày, Hàn Tam Thién còn dang ngú, Tó Nghénh Ha cúng thóng chàc chàn anh có thè tói hay Rhóng.
“Anh ày có tói hay hhóng thi có lien quan gi tói tói chú2” Giong Tó Nghénh Ha lanh lung nói.
“Nhanh chóng xóa sach quan hé vói nó nhu vày, Rhóng ngò là em cúng biét so: màt màt dó2 Ba nàm ròi vàn chura quen à2” Tò Hài Siéu tréu dúa.
“Hài Siéu, càu ta turng nói gàp anh mót làn thi sé quy mót làn, anh dúng có quén dó nha.” Tó Diéc Hàm nhàc nhò Tó Hài Siéu.
“Sao anh có thè quén durorc chú, cài dò bó di dó, ngày nào anh cúng phài gàp nó mét làn, dén Xhi nào quy tói múc anh vira lòng, nói Rhóng chung anh sé móò lòng tú: bi mà tha cho nó.” Tó Hài Siéu dàc y nói, làn truóc bi Hàn Tam Thién dành hai làn, hién giò’ cuói cung cúng dà có co hói béo thú ròi, anh ta hàn Rhóng thè doi sau Xhi búa tiéc sinh nhat hét thúc làp túc xuàt hién truóc màt Hàn Tam Thién thién cho Hàn Tam Thién quy XUÓng.
“Dúng ròi, có phài Hàn Tam Thién tuói chó Rhóng thé7”
“Chàc là vày ròi, néu Xhóng sao mà cú’ gàp nguòi là quy dugc chú7”
“Nhung mà chó thi gàp nguòi sé vày duói, Hài Siéu, hay là anh làm cho Hàn Tam Thién vày duói cho anh di.”
Mày nguòi ho hàng hhàc cúa nhà ho Tóò cúng lén tiéng tréu choc.
Su dàc y cúa Tó Hài Siéu càn bàn Rhóng thè thu lai nòi núa, lién tuc nói: “Thói bó di, nuói mót con chó vó dung nhu thé thi cúng sé làm mày màt chú nhàn nhu anh, càn gi phài làm thé.”
“Nói cúng dúng làm.”
Nguòi buóc vào héi truòng càng lúc càng nhièu, mà Hàn Tam Thién vàn chàng thày bóng dàng dau, Tò Hài Siéu càng lúc càng chàc chàn viéc này.
Trong phòng tóng thóng trén tàng cao nhàt cúa Xhàch san.
Hàn Tam Thién dang cúng Thién Xuong Thinh choi cò tuóng.
Rhién cho óng cu vó cúng buòn buc vi bi thua, hon núa céi nguòi này còn cuc hi Rhinh nguòi, viva choi cò’ lai còn via nghich dién thoai.
“Òng à, Rhi nào thi ban óng mói tói thé a2” Hàn Tam Thién cuòi nói.
Thién Xuong Thinh túc dén sói cà màu, rút dién thoai ra, uy hiép Hàn Tam Thién: “Càu doi dó cho tói, hóm nay tói mà Rhóng ha duc oai phong cúa càu thi sau này lào già này goi cau là thày luón.”
Hàn Tam Thién Rhóng nhin durçc bàt cuòi, nói: “Òng dà lón tuói thé ròi mà làm hoc trò cúa chàu thi Rhóng hop làm dàu a, Chuong 115: Tiéc mirng tho X nhung mà néu éng dà muón nhu: thé thi chàu cúng chàng có y hién gi.”
“Lào già hia, dén bao giò thi óng mói tói hà, tòi sàp thành hoc trò cúa nguòi ta ròi dày này, óng còn chàm chap céi gi mà làu thé hà2” Sau hi dien thoai duoc hét nói, giong dieu Thién Xuong Thinh chàng tót chút nào hét lén.
Quan hé cúa dói phuong vói óng chàc là tót làm, néu xhóng thi Thién Xuong Thinh dà hhóng nói chuyén vói nguòi hia bàng giong diéu này.
“Tói dày, tói ròi dày, Ong véi cài gi chú.” Dúng lúc này, cúa phòng mò ra, mót óng cu mài tóc bac pho’ di dén, phía sau còn có mót nam mót nú: tré tuòi di theo.