Chương 512:
Mễ Phỉ Nhi rất bài xích Hàn Tam Thiên.
Thế nên sau khi cô chạy bộ trở về phía dưới lầu, vẫn có ý nhìn xem có đụng phải Hàn Tam Thiên hay không. Sau khi xác định không có sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên, mới vội vàng chạy vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trái tim của Mễ Phỉ Nhi đã nghẹn ở cổ, sợ có người đột nhiên đi vào.
Mãi đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, tâm trạng của Mễ Phỉ Nhi mới thả lỏng, cô lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên rộng rãi sáng lạn không ít.
Về đến nhà, Dương Manh đã làm đồ ăn sáng xong, cô ngồi trên bàn ăn nhìn vào máy tính, nhíu mày thật chặt.
“Em sao vậy? Sáng sớm đã nhíu mày rồi, cũng không sợ có nếp nhăn sao?” Mễ Phỉ Nhi hỏi Dương Manh.
“Chị Phỉ Nhi, em làm thế nào cũng không tra ra được ông chủ của công ty chúng ta là ai.” Dương Manh nghỉ hoặc hỏi Mễ Phỉ Nhi. Trước đây cô không biết gì về bất động sản Nhược Thủy, nhưng bây giờ nếu đã đến làm việc ở bất động sản Nhược Thủy, kiểu gì thì kiểu cũng phải biết chút ít về bối cảnh công ty chứ!
Nhưng lúc lên mạng tìm tin tức có liên quan đến bất động sản Nhược Thủy, lại phát hiện vị trí chủ tịch để trống, không có tên của bất kỳ người nào. Còn người có được quyền lực lớn nhất là Chung Lương, nhưng Chung Lương lại không phải là ông chủ thật sự.
“Sao em ngốc quá vậy? Quên những lời chị từng nói với em – hậu thuẫn của bất động sản Nhược Thủy là ai rồi sao?” Mễ Phỉ Nhi bát đắc dĩ nói.
“Tất nhiên là em vẫn nhớ. Không phải là nhà họ Hàn ở Thủ Đô sao? Em đã cô ý tìm hiểu thêm, nhà họ Hàn này đúng là rất lợi hại. Nhưng người phụ trách của công ty chúng ta, rốt cuộc là ai trong nhà họ Hàn chứ?” Dương Manh hỏi với vẻ tò mò.
Mễ Phỉ Nhi ăn một miếng cháo, sau đó tiếp tục nói: “Theo như những gì chị được biết, chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy vẫn chưa từng lộ diện ở thành phố Thiên Vân. Mọi chuyện trong công ty, hầu hết đều là giao cho Chung Lương xử lý.
Có điều chắc chắn vị chủ tịch giấu mặt kia vẫn đang đứng ở đằng sau sau điều khiển mọi động thái của công ty. Nếu có mệnh lệnh gì, hẳn là sẽ truyền đạt trực tiếp với Chung Lương.”
“Hạng mục công trình phai tây thành phố lớn như thế. Vậy mà anh ta cũng không thèm đến thành phố Thiên Vân, giao cho Chung Lương toàn quyền phụ trách, có thể yên tâm được sao?” Dương Manh nói.
“Trong mắt chúng ta, đây là hạng mục đầu tư rất lớn. Nhưng trong mắt anh ta, có lẽ đây chỉ là chút sản nghiệp cỏn con mà thôi, không quan tâm cũng không có gì là kỳ lạ cả. Có điều chị tin rằng, chúng ta sắp được nhìn thấy anh ta rồi.” Lúc nói ra câu này, vẻ mặt của Mễ Phi Nhi xuất hiện một chút chờ mong.
“Tại sao ạ?” Dương Manh tò mò hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Manh, Mễ Phỉ Nhi không kìm được mà trợn trắng mắt, vần đề đơn giản như vậy mà cô cũng không nghĩ ra được.
“Chị thấy em ngóc thật đó, bây giờ thành phố Thiên Vân xảy ra biến có lớn như vậy, anh ta là chủ tịch, sao có thể không ra mặt được chứ? Lễ nào em thật sự cho rằng anh ta sẽ để Chung Lương đối phó với tập đoàn Hàn thị sao?” Mễ Phi Nhi nói.
Dương Manh bừng tỉnh, nhất thời cũng cảm thấy mình rất ngốc, cô không khỏi đau khổ nói: “Chị Phỉ Nhi, nêu không có chị, em thật sự không biết một chút gì hết.
May là có chị, có thể khiến em hiểu được rất nhiều chuyện.”
Mễ Phỉ Nhi mỉm cười, nói: “Sự đơn thuần này của em thật sự rất tốt, chị muốn còn không được nữa là. Chỉ tiếc ở xã hội hiện giờ, đơn thuần đã bị coi là ngu ngốc, sẽ rất bị người ta lừa gạt. Thế nên em cũng phải dần trưởng thành lên đi.”
“Chị Phỉ Nhi, chỉ cần có chị ở bên cạnh em, em sẽ cảm thấy an tâm, không cần phải trưởng thành nữa.” Dương Manh không để tâm nói.
“Chị cũng không thể ở bên em cả đời, lẽ nào chị Phỉ Nhi của em không cần tìm bạn trai sao? Nói không chừng đợi đến lúc chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy xuất hiện, tình yêu của chị Phỉ Nhi cũng xuất hiện ấy chứ.” Mễ Phi Nhi mỉm cười nói.
Vẻ mặt Dương Manh tươi cười sát lại gần Mễ Phỉ Nhi, thân thiết ôm lấy tay cô, nói: “Chị Phỉ Nhi, chị xinh đẹp như vậy, chủ tịch chắc chắn sẽ thích chị. Đến lúc đó chị có thể trở thành phu nhân của chủ tịch rồi.
Máy chuyện như vậy, Mễ Phỉ Nhi cũng chỉ ảo tưởng mà thôi. Dù sao cho đến bây giờ cô đến cả đối phương là người thế nào cũng không biết, nhưng Mễ Phỉ Nhi tin chắc, nếu cho cô cơ hội tiếp cận chủ tịch, chuyện này vẫn có khả năng sẽ xảy ra.
Bởi vì dù là dáng người hay khuôn mặt, có thể nói cô ưu tú hơn những người phụ nữ khác rất nhiều.
“Nếu chị trở thành phu nhân của chủ tịch, sau này chắc chắn sẽ giới thiệu cho em một người đàn ông có tiền.” Mễ Phỉ Nhi nói.
Bất cứ chuyện gì mà Dương Manh theo đuổi đều không mang theo tính thực dụng, thế nên yêu cầu về bạn trai của cô cũng không quá cao, chỉ cần thật lòng yêu cô là được. Còn về phần có tiền hay không thì cũng không quan trọng, đây không phải là thứ mà cô nghĩ tới đầu tiên, hai người có thể chăm chỉ làm việc cùng nhau là đủ rồi.