Chương 388:
“Vậy ra tay với kẻ vô dụng Hàn Tam Thiên, không đối phó được công ty nhà họ Tô thì chúng ta đối phó Hàn Tam Thiên.”
Tô Diệc Hàm tiếp tục nói.
Kẻ vô dụng?
Mấy năm nay ở thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên đúng thật là một kẻ vô dụng. Nhưng mà có ai biết, anh lại là đứa con nối dõi của nhà họ Hàn chứ? Tuy rằng Thân Ông nói Hàn Tam Thiên là đứa con bị nhà họ Hàn vứt bỏ, nhưng cho dù là bị vứt bỏ thì người bình thường cũng không thể so sánh được.
Tô Hải Siêu không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận. Địa vị của Hàn Tam Thiên từ trước đến giờ đều cao hơn anh ta rất nhiều.
Nhà họ Tô ở thành phô Thiên Vân sao có thể so sánh với nhà họ Hàn ở Thủ Đô chứ?
“Anh sẽ nghĩ cách, em cứ làm tốt chuyện của mình là được.” Tô Hải Siêu trầm giọng nói.
“Được, nếu có gì cần em giúp thì cứ việc tìm em.” Tô Diệc Hàm nói. Chỉ cần có thể hủy diệt Tô Nghênh Hạ, cô ta bằng lòng làm bất cứ chuyện gì.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Diệc Hàm luôn có cuộc sóng tốt hơn Tô Nghênh Hạ, cô ta có tất cả mọi thứ mà Tô Nghênh Hạ ngưỡng mộ. Nhưng hiện giờ, địa vị của hai người đã thay đổi, sao Tô Diệc Hàm có thể chịu đựng được sự thay đổi này chứ.
Đây là một thói quen, quen bản thân lúc nào cũng tốt hơn Tô Nghênh Hạ. Thế nên Tô Diệc Hàm cho rằng tình huống này tất nhiên sẽ phải kéo dài cả đời.
Đừng hy vọng những người bên cạnh có thể chúc bạn sống tốt, trong lòng đại đa số mọi người đều sẽ âm thầm ghen tị, thậm chí còn hi vọng bạn có thể ngã tan xương nát thịt.
Lúc này, điện thoại của Tô Hải Siêu đột nhiên vang lên, chỉ thấy trên mặt anh ta dần dần hiện ra một nụ cười vui sướng.
“Có chuyện gì vậy?” Chờ sau khi Tô Hải Siêu cúp máy, Tô Diệc Hàm mới tò mò hỏi.
“Bọn họ đã trở về, thằng vô dụng Hàn Tam Thiên kia hình như bị thương, còn ngồi trên xe lăn nữa. Thật sự không tôi, tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ ngồi xe lăn rồi.” Tô Hải Siêu cười nói.
Tô Diệc Hàm nghe xong lời này cũng cảm thấy vui vẻ cực kỳ. Trong lòng cô ta, mọi bất hạnh mà Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ gặp phải đều là những chuyện đáng để ăn mừng.
“Muốn đi ‘thăm’ cậu ta không? Nếu như vậy thì phải chọn chút hoa quả dập nát chứ nhỉ.” Tô Diệc Hàm nói.
“Tất nhiên là phải đi thăm’ rồi. Về phần hoa quả thì không cần đâu, anh đã chuẩn bị một món quà tốt hơn cho cậu ta rồi.” Tô Hải Siêu cười lạnh nói.
Sau khi Hàn Tam Thiên đến thành phó Thiên Vân bèn nhập viện ngay. Mấy chuyện này Mặc Dương đã chuẩn bị sẵn giúp anh từ trước. Làm việc ở địa bàn của mình quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần một câu là có thể xử lý xong tất cả mọi chuyện.
Trong phòng bệnh VỊP chỉ dành cho một người, Hàn Tam Thiên được Tô Nghênh Hạ tận tình chăm sóc. Đám người Mặc Dương không muốn đi quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ, thế nên đã trồn đi từ sớm rồi.
“Em không trở về công ty xem thử sao?”
Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ. Lúc ở đảo Cơ Nham, Tô Nghênh Hạ vô cùng lo lắng cho tình hình của công ty, hơn nữa còn gấp gáp muốn trở về. Bây giờ đã trở lại, Tô Nghênh Hạ hình như lại không quá quan tâm đến chuyện này.
“Công ty có thể quan trọng bằng anh không? Chờ sau khi anh khỏe rồi, em sẽ đi xem công ty.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Anh không sao đâu, nêu em muốn biết tình hình của công ty thì đi xem đi. Không thì em cũng sẽ cảm thấy không yên tâm mà.” Hàn Tam Thiên nói.
Đúng là Tô Nghênh Hạ rất tò mò tình hình của công ty, nhưng đây là chuyện trước đó, sau khi Hàn Tam Thiên bị thương, cô sớm đã vứt chuyện này ra sau đầu rồi.
Đối với cô mà nói, cho dù trời sụp đất lở cũng không quan trọng bằng việc chăm sóc Hàn Tam Thiên.
“Không đi đâu. Không thể ở bên cạnh anh, em mới cảm thấy không yên tâm.” Tô Nghênh Hạ nói.
Trong lòng Hàn Tam Thiên vô cùng ấm áp. Tuy rằng Tô Nghênh Hạ không chịu thua kém, muốn thể hiện bản thân, nhưng bây giờ có vẻ như anh đã chiếm vị trí quan trọng nhát ở trong lòng cô.
“Vậy em gọi điện cho Thẩm Linh Dao hỏi thử xem.” Hàn Tam Thiên nói.
“Chuyện này thì được.” Tô Nghênh Hạ cười nói, sau đó lấy điện thoại ra.
Lúc này vì không muốn Hàn Tam Thiên xem thường nên Thẩm Linh Dao đã chăm chỉ làm việc, thường xuyên tăng ca ở công ty, ngoài thích ứng hoàn cảnh công ty ra, cô còn phải học tập. Đương nhiên, Thẩm Linh Dao còn chứng kiến những chuyện có thể gọi là kỳ tích. Công ty nhà họ Tô dưới tình cảnh không được mọi người xem trọng, mạnh mẽ phản công, cứng rắn lật đổ vài tòa cao ốc của tập đoàn Giang Hà. Mà toàn bộ chuyện này, đều là do chủ quản Tần làm.
“Nghênh Hạ, cậu về rồi hả?” Nhận được điện thoại của Tô Nghênh Hạ, Thẩm Linh Dao có vẻ vô cùng vui sướng.
“Đúng vậy, hôm nay tớ vừa về. Cậu đang ở đâu vậy?” Tô Nghênh Hạ hỏi.