Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 348:

 

Hàn Tam Thiên như bị sét đánh trúng, anh ta cuối cùng đã hiểu Tô Nghênh Hạ đang làm cái gì, đã quỳ một đầu gối xuống rồi, chỉ còn thiếu một chiếc nhẫn mà thôi, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận thấy hình thức cầu hôn.

 

Hàn Tam Thiên chưa từng nghĩ rằng có thể nghe Tô Nghênh Hạ tự mình nói ra ba chữ này.

 

Mà bây giờ thật sự đã xảy ra rôi, việc này đối với Hàn Tam Thiên mà nói là không gì có thể so sánh được.

 

Trong thời khắc này, Tô Nghênh Hạ đã nói ra lời đồng ý thực sự mong muốn cùng Hàn Tam Thiên kết hôn.

 

Ba năm qua, tình cảm của hai người mặc dù có tiến triển, nhưng suy cho cùng cũng không phải là vợ chồng chân chính, mà bây giờ đây, Hàn Tam Thiên biết được rằng quỹ đạo cuộc đời của anh ta và Tô Nghênh Hạ đã triệt để dung hòa vào với nhau.

 

Bắt đầu từ thời khắc này, bọn họ là một cặp vợ chồng chân chính.

 

“Anh, anh quên mang nhẫn rồi.” Hàn Tam Thiên kích động nói.

 

Tô Nghênh Hạ gạt dòng lệ nơi khóe mắt, lắc đầu nói: “Em không cần nhẫn, chỉ cần có anh, bất cứ thứ gì em cũng không cần.

 

Đầu lông mày Hàn Tam Thiên run nhẹ, ánh mắt lấp lánh, nhịn không được nhắc bỗng Tô Nghênh Hạ.

 

“Ba năm rồi, tất cả mọi lực của anh trong ba năm này cuối cùng đã có hồi báo, ông trời ơi, tôi Hàn Tam Thiên cả đời này quyết không để Tô Nghênh Hạ chịu một chút tủi thân nào.” Hàn Tam Thiên ngắng mặt lên trời hét to, mọi tủi thân trong ba năm nay giây phút này đã tan thành mây khói.

 

Trong tròn ba năm nay ai có thể hiểu sự ẩn nhẫn chịu đựng của Hàn Tam Thiên mang ý nghĩa gì, anh cũng không tính toán bất cứ áp bức và lăng nhục nào, bị người ta cưỡi lên đầu anh cũng mỉm cười nghênh đón, anh làm tất cả những điêu này đều là vì Tô Nghênh Hạ, mà bây giờ, anh cuối cùng cũng có được thứ mà bản thân mong muốn.

 

Thế gian trăm hoa đua nở cũng không bằng một nụ cười của em.

 

Hai người cười trong nước mắt, những trở ngại trong ba năm này đã được màn khóc cười này biến thành hư không.

 

Từ Đồng len lén lau dòng lệ nơi khóe mắt, cô mặc dù không cách nào hiểu nổi cảm nhận của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, nhưng bầu không khí này khiến cô vô cùng cảm động.

 

“Anh Thần, kỳ thực cô ấy rất hạnh phúc.”

 

Từ Đồng nói.

 

Dương Thần gật đầu, người ngoài đều nói Tô Nghênh Hạ vì một người đàn ông ăn hại ở rễ mà bỏ lỡ nhiều cơ hội, nhưng ai có thể biết được, thật ra hạnh phúc của cô ấy người thường cơ bản không thể hiểu nồi.

 

“Hoặc là cách nhìn của cả Vân Thành này về Hàn Tam Thiên đều sai làm, lần này chúng ta có cơ hội nhìn thấy Hàn Tam Thiên là con người như thề nào.” Dương Thân nói, bà chủ nhắc đến hội bán đâu giá, Dương Thần biết bà ta có tình muốn làm cho Hàn Tam Thiên mất mặt.

 

Nếu như anh ta không phải là một tên phế vật, vậy thì trong hội bán đấu giá lần này đại khái có thể nhìn thấy bản lĩnh của anh ta.

 

Lúc này đôi nam nữ lúc nãy đã đến cửa hàng váy cưới, nhìn thấy chiếc váy cưới trong tủ kính đã không còn, tâm trạng cô gái trong giây phút đó vô cùng buồn bã.

 

Sự thực nói cho cô ta biết rằng, chiếc váy mà cô ta vừa xem lúc nãy đích thực là hàng thật, nói đó là hàng giả chỉ là tự mình an ủi bản thân mình mà thôi.

 

“Bà chủ, chiếc váy cưới đó thật sự có người mua mất rồi sao?” Người đàn ông không can tâm hỏi lại bà chủ cửa hàng.

 

“Đúng vậy, các người đã nhìn thấy sao 2”

 

Bà chủ nói.

 

Sự thật đã bày ra trước mắt, người đàn ông không thể không gật đầu, bây giờ nghĩ lại những lời nói châm biếm mình đã nói với Hàn Tam Thiên thấy giống như tự Vả vào mặt mình.

 

“Cũng không biết người phụ nữ đó làm sao lại nhìn trúng hắn ta, nghe nói bên nữ là chủ tịch hội đồng quản trị, còn bên nam chỉ là tên ăn bám mà thôi.” Bà chủ nói.

 

“Tên ăn bám sao?” Nghe thấy những lời này người đàn ông như tìm thấy lại sự tự tin, hắn ta mua chiếc áo cưới đó mặc dù không đắt nhưng là tiền của bản thân hắn, nếu Hàn Tam Thiên thực sự là tên ăn bám thì làm sao mà so sánh được với hắn ta?

 

“Bà chủ, ý bà nói tiền mua váy cưới là cô gái đó trả?”

 

“Mặc dù là do anh ta quẹt thẻ, nhưng tiên vẫn là của bên nữ mà.” Bà chủ nói.

 

“Bà chủ bà nói không sai đâu, tên đó vừa nhìn là biết là cái đồ không ra gì, sao có thể là người có tiền, có điều tôi cũng không ngờ rằng anh ta lại có thể hèn hạ như vậy, đi ăn bám vào phụ nữ.” Người đàn ông cười nói.

 

“Đúng rồi tôi trước đây có nói với các người về hội bán đấu giá đó, anh ta có lẽ cũng muốn tham gia, hơn nữa còn khoác lác rằng muốn đấu giá được sợi dây chuyền vĩnh hằng, đến lúc đó nếu các người muôn xem kịch hay, có thê đi xem xem sao.” Bà chủ biết đây là lòng đố ky.

 

nhỏ nhen của phụ nữ, cho nên mới dẫn dắt bọn họ đặc biệt thăm dò về chuyện này, thế là bà ta liền nhắc đến hội bán đấu giá, thêm vài người đi xem chuyện náo nhiệt của tên ăn bám cũng không phải là chuyện gì xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK