Chương 152: Bà già đáng chết này
Sau khi nghe Hàn Tam Thiên nói xong, Hàn Quân như thể nghe thấy chuyện cười quốc té, cất tiếng cười to, thằng phé vật này, học được cách có làm ra vẻ từ bao giờ, vậy mà dám hù dọa gã như vậy?
“Hàn Tam Thiên, mày tưởng rằng ông dễ bị hù hả? Con mẹ nó mày không nhìn thử xem mình là loại gì, có thể hù được tao?”
Hàn Quân nói.
Hàn Tam Thiên nhìn Nam Cung Thiên Thu, trong mắt không có chút tình cảm giữa người thân, đôi đồng tử giống như hồ nước sâu âm u không thấy đầy, có thể nuốt chửng người ta bắt kỳ lúc nào.
Trong lòng Nam Cung Thiên Thu đang run rấy, kiểu gì bà cũng không ngờ rằng, Hàn Tam Thiên từ trước tới nay có hình tượng vô dụng trong lòng mình lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy.
“Hàn Tam Thiên, mày có giỏi thì cứ giết tao đi, bà già này ngược lại muốn nhìn thử mày có dám làm hay không.” Nam Cung Thiên Thu nói.
Tuy rằng Hàn Tam Thiên nói hai người bọn họ chỉ có một người được đi, nhưng điều anh muốn, là Nam Cung Thiên Thu chết.
Bởi vì chỉ khi Nam Cung Thiên Thu chết mới thật sự là giải trừ uy hiếp, thằng phế vật Hàn Quân này, anh chưa từng đặt vào mắt.
Quan trọng hơn là, Hàn Quân còn phải trở thành nhà tù Tần Thành tiếp tục ngồi tù, gã không thể chết được.
“Không phải bà thương Hàn Quân lắm à? Để xem bà có thể kiên trì được bao lâu.” Dứt lời, Hàn Tam Thiên đi về phía Hàn Quân.
Hàn Quân lập tức hoảng hốt, vậy mà chui vào ngực Nam Cung Thiên Thu, nói với Hàn Tam Thiên: “Phế vật, con mẹ nó mày muốn làm gì, đừng tới gần tao.”
Lúc Hàn Tam Thiên tới gần Hàn Quân, Nam Cung Thiên Thu ôm lấy Hàn Quân thật chặt, hét lên: “Hàn Tam Thiên, tao khuyên mày tốt nhất chừa lại cho mình một đường lui, nếu không thì tao bắt chấp tấp cả cũng phải giết mày.”
Hàn Tam Thiên cười lạnh, nói: “Nam Cung Thiên Thu, đến bây giờ mà bà vẫn chưa hiểu tình cảnh của mình sao?”
Vừa dứt lòi, Hàn Tam Thiên tóm lấy Hàn Quân, sau khi kéo gã đi gần ba mét mới dừng lại, một quyền đấm vào cánh tay kia của Hàn Quân.
Hàn Quân đau đớn hét lên không chút bất ngờ, đối với loại người nhu nhược như gã, cho dù ngón tay đứt một đường nhỏ cũng có thể rơi mấy giọt nước mắt, tổn thương mức độ này, sao gã có thể chịu nổi?
“Bây giờ tay anh ta còn chưa phế, nhưng nhanh thôi, anh ta sẽ hoàn toàn trở thành phế vật tứ chỉ tàn phế.” Hàn Tam Thiên nói với Nam Cung Thiên Thu.
Nam Cung Thiên Thu giận đến mức cả người run rầy, vừa xót xa Hàn Quân, vừa phẫn nộ hận không thể phanh thây xé xác Hàn Tam Thiên.
Thấy Nam Cung Thiên Thu thờ ơ, Hàn Tam Thiên dùng sức đạp một phát lên đùi phải của Hàn Quân, gần như dùng sức toàn lực.
Hàn Quân đau đến mức không ngừng lăn qua lộn lại dưới đất, rốt cuộc không còn cao cao tại thượng với Hàn Tam Thiên nữa mà bắt đầu cầu xin tha thứ: “Hàn Tam Thiên, tôi mới là phế vật, tôi mới là phế vật, cậu thả tôi, thả tôi đi.”
“Cái chân thứ nhát.” Hàn Tam Thiên mặc kệ lời cầu xin của Hàn Quân, nói với Nam Cung Thiên Thu.
Mí mắt của Nam Cung Thiên Thu nhảy lên, giờ phút này chính thức thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Hàn Tam Thiên.
“Cái chân thứ hai.” Hàn Tam Thiên tấn công cái chân còn lại của Hàn Quân, không đến một phút, Hàn Quân đã định nửa đời sau chỉ có thể sống trên xe lăn.
“Ạ Âm thanh vô cùng thê thảm như giết heo quanh quần vang vọng trong biệt thự.
Tưởng Lam cảm giác cả người như nhữn ra, hồn phi phách tán.
Hàn Tam Thiên, thì ra là loại người như vậy sao? Thì ra anh tàn nhẫn đáng sợ như vậy.
Tưởng Lam hận không thể quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên, cầu xin anh tha thứ cho hành động quá đáng trước kia của mình.
“Nam Cung Thiên Thu, nửa đời sau anh ta chỉ có thể ngồi xe lăn, chẳng lẽ bà nhẫn tâm thì anh ta sau này cả ăn cơm cũng phải để người khác đút hả? Đây không phải là cháu trai bảo bối của bà ư?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Nam Cung Thiên Thu lộ vẻ đau đón, thật sự bà không đành lòng nhìn Hàn Quân tiếp tục chịu tra tấn, đó chính là bảo bối bà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ tới lớn, cho dù ngậm trong miệng cũng sợ tan mắt.
“Hàn Tam Thiên, sao mày có thể đối xử với anh trai mình như vậy, sao có thể đối xử với tao như vậy?” Nam Cung Thiên Thu giận dữ hét.
“Là bà muốn giết tôi, tôi không phản kháng, chẳng lẽ còn phải rướn cổ lên cho bà chém sao? Nam Cung Thiên Thu, chuyện trên thế giới này không phải cứ bà nói là được, bà cũng không có tư cách độc tài.” Hàn Tam Thiên bình thản nói.
“Bà nội, bà đã lớn tuổi vậy rồi, cầu xin bà để cháu sống thật tốt, cầu xin bà, cầu xin bà đi chết đi.” Hàn Quân biết, chỉ khi Nam Cung Thiên Thu chết thì gã mới có thể sống, vào lúc tính mạng của bản thân bị uy hiếp, làm sao gã lại quan tâm đến sống chết của Nam Cung Thiên Thu được?
Nam Cung Thiên Thu nghe thấy câu này, không dám tin, Hàn Quân vậy mà lại muốn bà đi tìm chết!
“Hàn Quân, chàu có biết cháu đang nói gì không, bà là bà nội của cháu mà.” Nam Cung Thiên Thu nói.
“Bà là bà nội thì càng nên đảm bảo cháu sống sót, chăng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ cả cháu mình bà cũng muốn hại hả?” Hàn Quân nói.
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu tuyệt vọng, từ nhỏ đứa cháu trai bảo bối này đã nói sẽ chăm sóc bà cả đời, lúc này vậy mà lại bảo bà đi tìm chết.
Yêu thương nhiều năm như vậy, cho dù là một con chó cũng nên dùng tính mạng bảo vệ bà.
Còn Hàn Quân thì sao? Sẽ chỉ vào thời khắc nguy hiểm bảo bà đi tìm chết mà thôi.
“Nam Cung Thiên Thu, cháu trai bảo bối của bà muốn bà đi chết, bà có chết hay không?” Hàn Tam Thiên nói.
Nam Cung Thiên Thu cắn răng, không phải như vậy, chuyện này không phải như vậy.
Kế hoạch của bà không chê vào đâu được, tại sao lại biến thành thế này, tại sao anh có thể ra khỏi nhà tù Tần Thành!
“Hàn Tam Thiên, sao mày có thể rời khỏi nhà tù Tần Thành, có ai giúp mày?” Dút lời, Nam Cung Thiên Thu nhìn về phía Viêm Quân, ánh mắt độc ác nói tiếp: “Viêm Quân, chẳng phải ông nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này hả? Sao ông lại cứu nó ra khỏi nhà tù Tần Thành?”
Viêm Quân cười nhạt một tiếng, đáp: “Tôi không cứu nó, chỉ là từ trước tới nay bà xem thường nó mà thôi.”
“Từ khi tôi nhận được điện thoại bà bảo tôi trở về thủ đô, tôi đã đoán được kế hoạch của bà, Nam Cung Thiên Thu, bà cho rằng dưới bầu trời này, chỉ có một mình bà thông minh sao?”
Lúc này, Hàn Tam Thiên lại bước đến bên cạnh Hàn Quân.
Hàn Quân sợ tới mức trực tiếp tè ra quần, một vung nước màu vàng thắm ướt sàn nhà, dập đầu nói với Nam Cung Thiên Thu: “Bà nội, cháu cầu xin bà, bà mau chết đi, cái bà già đáng chết nhà bà, sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Nghe thấy không? Anh ta gọi bà là bà già đáng chết, trong mắt đứa cháu trai bảo bối này của bà, bà chỉ là một bà già đáng chết.” Hàn Tam Thiên cười nhạo nói.
Mặt Nam Cung Thiên Thu xám như tro, đồng tử vô thần, giờ khắc này bà thật sự tuyệt vọng.
Tốn hết tâm tư muốn cứu Hàn Quân ra, vốn bà tưởng rằng đứa cháu trai bảo bối này có thể chăm sóc mình lúc tuổi già, nhưng bây giờ thì sao? Hàn Quân chỉ hy vọng bà có thể chết nhanh một chút.
“Hàn Tam Thiên, nhà họ Hàn nằm trong tay mày sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tao mà chết, nhà họ Hàn cũng xong đời.” Nam Cung Thiên Thu giãy dụa lần cuối, hy vọng có thể dùng sự tồn vong của nhà họ Hàn để uy hiếp Hàn Tam Thiên.
“Bà cho rằng tôi muốn trở thành người thừa kế của nhà họ Hàn hả? Nơi có Hàn Tam Thiên tôi chính là nhà họ Hàn, thủ đô, đó chỉ là một nơi đau lòng mà thôi, tôi chưa từng đặt vào mắt.”
Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Một quyền đắm xuống, phế bỏ tay trái của Hàn Quân.
Hai mắt Hàn Quân đỏ bừng, quát Nam Cung Thiên Thu: “Bà già đáng chết này, con mẹ nó bà đừng hại tôi nữa, mau đi chết đi, bà già kia, tôi thắp cho bà thêm hai nén hương, bà mau đi chết đi, tôi cầu xin bà.”
Tim Nam Cung Thiên Thu như bị dao cắt, tại sao, tại sao người bà luôn xem trọng, vào thời khắc này lại tỏ ra hèn nhát như vậy.
Còn kẻ bà luôn cho rằng vô dụng, lại độc ác như vậy!
Chẳng lẽ, thật sự vị đạo sĩ kia đã nhìn lầm đế vương giữa nhân gian rồi sao?
“Là tôi sai rồi sao? Là tôi sai rồi sao?” Nam Cung Thiên Thu tự lầm bẩm, nhặt lụa trắng lên.
Đúng lúc này, Thi Tỉnh bước đến bên cạnh Nam Cung Thiên Thu, nói: “Mẹ, con tiễn mẹ đoạn đường cuối cùng.”
Trong lòng Nam Cung Thiên Thu chắn động, hỏi Thi Tinh: “Cô đã biết sẽ như vậy từ lâu rồi sao?”
“Mẹ, con đã khuyên mẹ rồi, Hàn Quân là loại người gì, mẹ rất rõ ràng, làm sao nó có thể gánh vác trách nhiệm chứ? Mẹ muốn Hàn Tam Thiên ngồi tù thay nó, con không có ý kiến, nhưng tại sao mẹ còn muốn giết Hàn Tam Thiên?” Thi Tinh bất đắc dĩ nói, nhận lụa trắng, ném lên trên.
Lụa trắng treo trên đèn trần to trong phòng khách, Thi Tinh từng Một quyền đắm xuống, phế bỏ tay trái của Hàn Quân.
Hai mắt Hàn Quân đỏ bừng, quát Nam Cung Thiên Thu: “Bà già đáng chết này, con mẹ nó bà đừng hại tôi nữa, mau đi chết đi, bà già kia, tôi thắp cho bà thêm hai nén hương, bà mau đi chết đi, tôi cầu xin bà.”
Tim Nam Cung Thiên Thu như bị dao cắt, tại sao, tại sao người bà luôn xem trọng, vào thời khắc này lại tỏ ra hèn nhát như vậy.
Còn kẻ bà luôn cho rằng vô dụng, lại độc ác như vậy!
Chẳng lẽ, thật sự vị đạo sĩ kia đã nhìn lầm đế vương giữa nhân gian rồi sao?
“Là tôi sai rồi sao? Là tôi sai rồi sao?” Nam Cung Thiên Thu tự lầm bẩm, nhặt lụa trắng lên.
Đúng lúc này, Thi Tỉnh bước đến bên cạnh Nam Cung Thiên Thu, nói: “Mẹ, con tiễn mẹ đoạn đường cuối cùng.”
Trong lòng Nam Cung Thiên Thu chấn động, hỏi Thi Tinh: “Cô đã biết sẽ như vậy từ lâu rồi sao?”
“Mẹ, con đã khuyên mẹ rồi, Hàn Quân là loại người gì, mẹ rất rõ ràng, làm sao nó có thể gánh vác trách nhiệm chứ? Mẹ muốn Hàn Tam Thiên ngồi tù thay nó, con không có ý kiến, nhưng tại sao mẹ còn muốn giết Hàn Tam Thiên?” Thi Tỉnh bắt đắc dĩ nói, nhận lụa trắng, ném lên trên.