Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 428:

 

Tưởng Lam miễn cưỡng cười, nói: “Thoải mái thì nên ngủ thêm một lát, giờ ba lớn tuổi rồi, phải chú ý nghỉ ngơi.”

 

“Nào, ngồi xuống, ba nói với con máy lời thật lòng.” Tưởng Hoành vẫy vẫy tay nói.

 

Trong nháy mắt, dự cảm điềm xấu trong lòng Tưởng Lam liền bùng lên, thành thật đi tới bên cạnh sofa.

 

“Ngày trước ba còn giận con, gả cho Tô Quốc Diệu làm khổ chính mình. Giờ cuối cùng con cũng xem như là khổ tận cam lai, ba cũng vui thay cho con.” Tưởng Hoành vui vẻ nói.

 

“Ba, đây là do Nghênh Hạ giỏi giang, không liên quan gì đến Tô Quốc Diệu.”

 

Tưởng Lam nói.

 

Tưởng Hoành gật đầu. Ông chưa từng cảm thấy Tô Quốc Diệu có thể giúp gì trong chuyện này. Từ sau khi biết Tô Quốc Diệu là người không được coi trọng nhất trong nhà họ Tô, thì thái độ của ông đối với Tô Quốc Diệu đã vô cùng khó khăn, thậm chí từng nói mấy lời tàn nhẫn như dù vào quan tài rồi cũng sẽ không vừa mắt Tô Quốc Diệu.

 

“Đúng vậy, Nghênh Hạ giò đúng là giỏi giang thật, không ngờ nó lại trở thành đứa thành công nhất trong đám mấy đứa nhỏ.

 

Có điều thành tựu thực sự của một người không phải là thể hiện bản thân mình mà thể hiện ở việc nó cống hiên gì cho những người khác.” Tưởng Hoành nói.

 

Tưởng Lam hít sâu một hơi, điều nên đến cuối cùng cũng đã đến, không ngờ Tô Quốc Diệu đã đoán trúng rồi.

 

“Ba, ba có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

 

Tưởng Lam nói.

 

“Lần này ba đến đã không định đi nữa, ở lại thành phố Thiên Vân dưỡng già. Hai đứa vô dụng Tưởng Bác và Tưởng Phong Quang này chắc chắn là không trông cậy được rồi, ba với mẹ con giò chỉ có trông vào con mới có thể an hưởng tuổi già được thôi.” Tưởng Hoành nói.

 

Những lời này khiến cho Tưởng Lam nghẹn lời. Bà thân là con gái, phụng dưỡng cha mẹ cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng việc này, Tưởng Bác và Tưởng Phong Quang thân là con trai lại càng nên làm, không thể vì hiện giờ bà sống tốt thì nhất định phải gánh vác trách nhiệm này chứ.

 

Đang lúc Tưởng Lam muốn nói, Tưởng Hoành lại dường như cố ý muốn nắm chắc thời cơ nên tiếp tục nói: “Nhưng cần thận ngẫm lại thì, giờ con đã là người nhà họ Tô rồi, để con nuôi ba mẹ thì ba mẹ cũng rất ngại. Cho nên ba đã suy nghĩ, muốn đề bọn nó đến làm ở công ty của Tô Nghênh Hạ, để bọn nó có công việc và thu nhập ổn định, thì sẽ có năng lực nuôi được ba với mẹ con rồi.”

 

Chiêu đánh liên hoàn này khiến Tưởng Lam không kịp đề phòng. Lời nói trước đó bà còn có cơ hội phản bác, nhưng Tưởng Hoành nói thế này đã trực tiếp khiến cho Tưởng Lam không thể nói gì.

 

Không để bà nuôi, chỉ là cho mấy người Tưởng Bác một công việc mà thôi. Điều này nhìn có vẻ rất đơn giản, bà còn có thể tìm lí do gì để từ chối đây?

 

“Ba biết con lo lắng chúng nó sẽ không tập trung làm việc. Chuyện này con có thể yên tâm, ba nhất định sẽ cảnh cáo bọn nó.” Tưởng Hoành cố ý muốn bức ép Tưởng Lam vào ngõ cụt, khiến cho bà không thể nào lui, không cho bà cơ hội nói chuyện.

 

“Ba, SHiYSf của công ty đều là do Nghênh Hạ lo, việc này con không làm chủ được.” Lí do phản bác không có hiệu quả này, bản thân Tưởng Lam cũng không tin lắm. Dù sao Tô Nghênh Hạ cũng là con gái bà, nếu bà cứ muốn Tô Nghênh Hạ sắp xếp thì cô cũng không thể nào từ chối được.

 

“Lời này của con quá miễn cưỡng rồi.

 

Hôm qua không phải con nói cái nhà này con nói là được hay sao? Lế nào chuyện nhỏ này cũng không làm chủ được à?”

 

Tưởng Hoành tỏ vẻ không vui, tiếp tục nói: “Hay là con muốn thấy ba với mẹ con sống thê thảm cho qua tuổi già?”

 

“Ba, con không có ý này, sao con lại để ba với mẹ sống thê thảm được? Thế này đi, để con nghĩ cách vậy.” Tưởng Lam nói.

 

Tưởng Hoành hài lòng cười, nói: “Ba về phòng xem mẹ con trước, cũng đến lúc phải dậy rồi.”

 

Lâm Thục Trinh ở trong phòng, ngồi trên giường không hề ngủ.

 

“Sao rồi, có đồng ý không?” Lâm Thục Trinh hỏi.

 

Tưởng Hoành cười đầy đắc ý, nói: “Tôi ra tay còn có chuyện không làm được sao?”

 

Lâm Thục Trinh vui vẻ cười, nói: “Đây là một nơi tốt, nếu có thể sống mãi ở đây thì đời này tôi cũng hài lòng thỏa dạ rồi.”

 

Tưởng Hoành cảm thán nhìn căn phòng bày biện xa hoa, nói: “Phải đấy, nơi xa hoa như vậy, ai không muốn ở lại chứ?

 

Hơn nữa có người hầu chăm sóc, đây mới là cuộc sống hưởng thụ thực sự. Tuy đến hơi muộn nhưng cuối cùng cũng đến rồi.

 

Nghe giọng điệu của Tưởng Hoành, hình như ông đã chắc chắn ở lại đây rồi.

 

Nhớ hồi đầu khi bà cụ nhà họ Tô còn sống, trong lòng cũng nghĩ như vậy.

 

Nhưng bà cụ trọng sĩ diện, cho nên không làm được chuyện cưu chiếm tổ thước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK