Chương 503:
“Hôm nay chủ yếu là anh đi nói chuyện với bọn họ, tôi đi xem thái độ của mây người đó thê nào.” Hàn Tam Thiên nói.
Chung Lương gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Anh biết Hàn Tam Thiên làm chuyện này vốn không phải vì có thể lôi kéo bao nhiêu người, mà là thông qua thái độ của bọn họ để phán đoán ở thành phố Thiên Vân hiện tại, rốt cuộc có bao nhiêu người thần phục dưới trướng của tập đoàn Hàn Thị.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau khi Chung Lương nhìn thấy Hàn Tam Thiên khẽ gật đầu, bấy giờ mới nói: “Mời „ vào.
Trưởng phòng nhân sự đi vào phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa giống như sợ đóng cửa quá mạnh sẽ phát ra tiếng động vậy.
“Anh Chung, có hai người đến phỏng vần.
Tôi đã hiểu rõ tình hình đại khái, anh có cần xem tư liệu của bọn họ không?”
Trưởng phòng hỏi.
“Có hỏi nguyên nhân tại sao bọn họ lại muốn đến công ty phỏng vần chưa?”
Chung Lương nói, đây là vẫn đề Hàn Tam Thiên đưa ra, tuy Chung Lương không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại đặc biệt quan tâm đến hai cô gái này, nhưng nếu ông chủ đã mở miệng thì chắc chắc phải làm theo.
“Cô gái tên Mễ Phỉ Nhi đó nói nghịch cảnh của công ty có thể mang đến cho bọn họ nhiều không gian phát triển hơn. Cô ấy đến công ty không phải để ứng tuyển vào cương vị công tác bình thường, mà là muốn được gia nhập vào tầng lớp quản lý cao cấp. Tôi có thể cảm nhận được cô gái này là một người phụ nữ rất thực dụng.”
Trưởng phòng nói.
Hàn Tam Thiên hơi ngạc nhiên. Mễ Phỉ Nhi không chỉ là một người có tính cách kiêu ngạo lạnh lùng, chí hướng nghiệp của cô vậy mà cũng mạnh mẽ như thế, loại tư duy ngược chiều này không phải là thứ người bình thường muốn có là có được.
Trên đường đến bất động sản Nhược Thủy, Hàn Tam Thiên từng nghĩ đến một vấn đề, nêu như đề cho Dương Manh vào công ty, đá bay Mễ Phỉ Nhi đi thì sẽ có hiệu quả như thế nào, chơi đùa Mễ Phỉ Nhi ở trong lòng bàn tay. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh cảm thấy kiểu trả thù hẹp hòi thế này dường như không cần thiết cho lắm, thế nên đã dẹp đi suy nghĩ này.
“Để bọn họ đến công ty đi” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Sau khi trưởng phòng rời khỏi văn phòng làm việc, đi thông báo tin này cho hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh.
Dương Manh tỏ ra vô cùng hưng phần, còn Mễ Phỉ Nhi thì lại rất bình tĩnh. Bởi vì những thứ này đều là kết quả nằm trong dự tính của cô rồi.
“Chị Phỉ Nhi, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đi.” Dương Manh nói với Vẻ vui sướng.
“Đồ ham ăn, ngoại trừ ăn ra thì không còn chuyện gì khác sao. Chúng ta về nhà trước đã, chuẩn bị cho hai ngày sau đến nhậm chức.” Mễ Phỉ Nhi nói.
Sau đó không lâu Hàn Tam Thiên và Chung Lương cũng rời khỏi bất động sản Nhược Thủy, đến quán trà đã hẹn trước.
Người đầu tiên hôm nay phải gặp, tên là Lưu Quốc Phong.
Lúc này Lưu Quốc Phong đã ngồi vào ghê trước. Nếu đổi lại là trước đây được bất động sản Nhược Thủy gọi đến bàn chuyện làm ăn, ông ta chắc chắn sẽ rất vui sướng. Bởi vì trước khi tập đoàn Hàn thị xuất thế tung hoành thiên hạ, thì ở thành phố Thiên Vân, bất động sản Nhược Thủy chính là đối tượng mà vô số người muốn nịnh bợ. Suy cho cùng có nhà họ Hàn ở Thủ Đô chống lưng, ai cũng muốn hợp tác với bất động sản Nhược Thủy, vì kẻ nào cũng muốn kiếm chác chút ít mỗi ngon trên miếng thịt mỡ béo bở này.
Nhưng bây giờ, Lưu Quốc Phong lại tỏ ra khá lạnh nhạt với chuyện này. Bởi vì nhìn từ bên ngoài, bất động sản Nhược Thủy đã bị tập đoàn Hàn thị chèn ép đến mức sắp thở không ra hơi. Việc gác lại hạng mục phía Tây thành phố đã khiến người ta cho rằng bất động sản Nhược Thủy vốn không có thực lực đối đầu với tập đoàn Hàn thị. Lúc này lại đến tìm ông ta, rất có thể bọn họ chỉ muồn biến ông ta thành bia đỡ đạn mà thôi.
“Lưu tổng, không ngờ ông lại đến sớm như vậy.” Sau khi Chung Lương ngồi vào chỗ, gương mặt chứa đầy ý cười nói với Lưu Quốc Phong.
Lưu Quốc Phong lại tỏ thái độ lãnh đạm.
Đổi lại là trước kia, muốn gặp mặt Chung Lương khó như lên trời, sao có thê được Chung Lương niềm nở đón tiếp như này chứ.
“Ông chủ Chung, hôm nay tôi vừa hay đang rảnh rỗi, cho nên mới đến đây gặp anh. Có việc gì thì cứ nói thẳng đi, anh cũng biết đó, bây giờ gặp anh quả thực vô cùng nguy hiểm, nếu bị tập đoàn Hàn thị biết được, công ty của tôi sẽ toi đời.” Lưu Quốc Phong nói.
Chung Lương ngồi đối diện với Lưu Quốc Phong, anh tự rót cho mình một ly trà, nói: “Lưu tổng, tôi hi vọng có thể hợp tác với quý công ty, không biết ý của ông như thế nào.
Lưu Quốc Phong cười nhạt, nói: “Ông chủ Chung, nếu là trước đây, Lưu Quốc Phong tôi cầu mà không được. Nhưng trong tình cảnh bây giờ, tôi không thể làm loại chuyện khiến bản thân rơi đầu như vậy được. Trước đây bất động sản Nhược Thủy ở thành phố Thiên Vân vô cùng mạnh, nhưng bây giờ thì được coi là cái rắm gì chứ.”