Chương 317:
“Mẹ, anh Tam Thiên vẫn còn nằm viện, con giờ chỉ muốn anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Nghỉ cái gì mà nghỉ, có cái vết thương nhỏ thôi mà, nó cũng không chết được, giờ chuyện công ty quan trọng hơn.”
Tưởng Lam khinh thường, lúc nghe tới tin này bà cực kì lo lắng, đối với Tưởng Lam, cuộc sống hưởng thụ mới bắt đầu, Tô Nghênh Hạ lên chức chủ tịch cũng làm cho bà ta nở mày nở mặt, giúp bà khoác lác với đám chị em kia, nhưng giò công ty lại bị Giang Phú nhằm vào, mọi chuyện sắp như bọt biển tan biến, sao Tưởng Lam không vội được.
“Mẹ, mẹ nói cái gì, công ty có thể quan trọng hơn Tam Thiên sao?” Tô Nghênh Hạ trừng mắt nhìn Tưởng Lam.
“Sao không quan trọng được, giò cậu ta sắp chết sao? Cũng không phải bị thương nặng, chẳng lẽ con không phân biệt được chuyện nào quan trọng hơn à?” Tưởng Lam nói.
“Trong lòng con, anh ấy quan trọng nhất, mặc kệ chuyện gì, để anh ấy lành lặn rồi bàn.” Tô Nghênh Hạ kiên định nói.
“Con nhóc này.” Tưởng Lam sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, thời gian trôi qua thêm một phút, nguy cơ công ty phá sản lại thăng thêm một chút, bà ta không muốn nhìn thấy Tô Nghênh Hạ trở thành một kẻ làm công bình thường cho người khác, tới lúc đó bà sẽ bị đám chị em kia cười thối mũi.
“Nếu con không đi nói thì mẹ đi.” Tưởng Lam nói.
“Mẹ.” Tô Nghênh Hạ hạ giọng nói: “Con cảnh cáo mẹ, trước khi Tam Thiên xuất viện, ai dám nói chuyện này trước mặt anh ấy thì con sẽ trở mặt với người đó.”
“Trở mặt? Tô Nghênh Hạ, con còn nghĩ mẹ là mẹ của con không, chẳng lẽ mẹ làm vậy không tốt cho con sao, cậu ta khỏe như vâm thế kia, cần lo lắng cái gì nữa.”
Tưởng Lam tức giận.
Tô Nghênh Hạ biết Tưởng Lam là người ích kỉ như thế nào, thái độ của bà đối với Hàn Tam Thiên thay đổi chính vì bà sợ anh từ chuyện đã xảy ra ở biệt thự ngày đó.
Cho tới lúc lợi ích của bản thân bà ta bị ảnh hưởng, Tưởng Lam sẽ không suy xét tới cảm nhận của Hàn Tam Thiên.
“Vi tốt cho con, hay vì mẹ có thể bốc phét trước mặt bạn của mẹ, mẹ chẳng Sợ công ty phá sản, chỉ sợ những người đó sẽ chê cười mẹ còn gì.” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam mắt tự nhiên, nhưng bà ta sẽ không thừa nhận chuyện này, nói: “Con nhóc này, con coi mẹ là người như thế sao? Mẹ chỉ lo cho tương lai của con, con vất vả lắm mới bò lên được vị trí đó, chẳng lẽ con cam tâm rớt xuống sao?”
“Vát vả? Nếu không có Tam Thiên, con chẳng có chủ tịch công ty, bộ quần áo hàng hiệu trên người mẹ cũng không nhờ Tam Thiên thì mẹ có tư cách mua sao?
Mẹ ích kỉ vừa thôi, để ý cảm nhận của anh ấy nữa chứ.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Con…” Tưởng Lam giận tới run người, bà ta không nghĩ Tô Nghênh Hạ sẽ dùng thái độ đó chỉ trích mình.
“Mẹ đừng nói nữa, con không đồng ý đâu.” Tô Nghênh Hạ nói xong đi tới phòng bệnh.
Tưởng Lam thở dốc, bị chọc tức không nhẹ, lông tơ cả người dựng đứng lên.
Sau khi tình cảm của Tô Nghênh Hạ đối đối Hàn Tam Thiên thay đổi, con bà trở nên nói chuyện không biết lớn nhỏ, thường xuyên nghĩ cho người ngoài là Hàn Tam Thiên, còn bốp chát lại với bà vì cậu ta, chuyện này khiến Tưởng Lam càng nghĩ càng tức.
Nếu không do Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ vẫn là đứa con gái ngoan của bà, nhưng bây giờ cô lại học được cách tranh luận, còn chỉ trích bà!
“Hàn Tam Thiên, cậu đừng tưởng có tiền là có thể khống chế nhà chúng tôi, chỉ cần Tưởng Lam tôi còn ở đây một ngày, cậu vĩnh viễn vẫn là thằng ở rễ thôi.” Tưởng Lam nghiền răng nghiền lợi nói.
Tô Nghênh Hạ quay về phòng bệnh đuôi Tô Quốc Diệu ra ngoài, Tô Quốc Diệu nhìn Tưởng Lam tức giận thì hỏi: “Sao rồi?”
“Nuôi đứa con gái này thật vô tích sự, nó càng ngày càng không biết lớn nhỏ, dám nói tôi không đúng, không biết bị Hàn Tam Thiên chuốc bùa mê thuốc lú gì.” Tưởng Lam phẫn nộ.
Tô Quốc Diệu vội vàng vỗ lưng Tưởng Lam nói: “Bót giận, bớt giận, tức như thế làm gì, Hàn Tam Thiên cũng không phải người dễ chọc, chẳng lẽ bà quên chính cậu ta ép bà mình tự tử sao?”
Tưởng Lam thực sự hơi sợ chuyện này, dù sao Nam Cung Thiên Thu cũng treo cổ trước mặt bà, nhưng bà không hề sợ cậu ta sẽ làm gì mình, chỉ cần Hàn Tam Thiên có tình cảm với Tô Nghênh Hạ, vẫn muốn bên cạnh Tô Nghênh Hạ, như vậy Hàn Tam Thiên tuyệt đối không dám đối phó bà.
“Sợ cái gì, cậu ta thích Nghênh Hạ như thế, chẳng lẽ dám giết chúng ta sao?”
Tưởng Lam khinh thường.
Tô Quốc Diệu gật đầu, lời này cũng đúng, Hàn Tam Thiên làm nhiều như thế chẳng phải vì Tô Nghênh Hạ sao? Cậu ta đâu thể có lá gan xuống tay với cha mẹ của Tô Nghênh Hạ chứ?
“Nhưng bà đừng làm quá, phá hủy tình cảm của hai đứa, chưa chắc đã tốt với chúng ta đâu.” Tô Quốc Diệu nhắc nhở.
“Yên tâm đi, tôi biết rồi, tôi chỉ cần cho cậu ta biết ai là chủ nhân trong cái nhà này thôi.” Tưởng Lam nói.