Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 278:

 

“Ông Vương, tôi không ăn đâu, tôi qua gặp Thích Y Vân.” Hàn Tam Thiên nói xong đi ra khỏi phòng.

 

Đầu óc Vương Mậu mơ hồ, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, có điều ông ta vẫn ở lại trong phòng lẳng lặng chờ Hàn Tam Thiên quay lại.

 

Ấn vang chuông cửa phòng Thích Y Vân, sau khi Thích Y Vân mặc áo ngủ lụa ra mở cửa, biểu cảm còn mơ màng, hiển nhiên chưa tỉnh ngủ.

 

“Sao thế, sớm vậy đã tới tìm tôi làm gì?”

 

Thích Y Vân khó hiểu hỏi Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên vào phòng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua thân hình sexy của Thích Y Vân, nói: “Thường Lang và Đậu Duy chết rỒI.

 

“Chết? Sao lại chết!” Vẻ mặt Thích Y Vân đầy khiếp sợ nói.

 

Hàn Tam Thiên cẩn thận nhìn biểu cảm của Thích Y Vân biến hóa, hy vọng có thể tìm ra chút sơ hở trong đó, nhưng con ngươi của cô ta thay đổi lại nói rõ cô ta căn bản cũng không biết chuyện này.

 

Chẳng lẽ lại là mình nghĩ nhiều, chẳng qua Thường Lang và Đậu Duy xui xẻo gặp cướp?

 

“Tôi cũng không biết, quái lạ thật, cô xem thử xem.” Hàn Tam Thiên mở tỉ vi lên, chuyển kênh tới đài truyền hình địa phương.

 

Thích Y Vân xem tin tức, biểu cảm dần dần biến thành không thể tưởng tượng “Hàn Tam Thiên, không phải là anh muốn xả giận giúp tôi cho nên mới giết bọn họ đấy chứ?” Thích Y Vân hoảng sợ nói.

 

Nếu như cô ta đang diễn trò, Hàn Tam Thiên chỉ có thể tâm phục khẩu phục, bởi vì bất kể là động tác tay chân hay biểu cảm biến hóa của cô ta đều không có chút sơ hở nào.

 

“Tôi giết gà còn không dám, sao có thể giết người được, xem ra là bọn họ xui xẻo, gặp phải cướp.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Không ngờ nơi này loạn như vậy, chúng ta đừng tùy tiện rời khỏi khách sạn, lỡ như gặp phải người như vậy, người tay trói gà không chặt như anh cũng không cứu được tôi.” Thích Y Vân nói.

 

Hàn Tam Thiên gật đầu, đáp: “Ý nghĩ này hay đấy, tôi còn lo cô muốn đi dạo phố cơ.”

 

“Chẳng lẽ tôi còn cần quần áo làm nền cho thêm nổi bật hay sao?” Thích Y Vân cười nói, lúc này cô ta không đeo kính, mị lực tự nhiên mê người đương nhiên không cần nhiều lời.

 

“Cô đánh răng rửa mặt đi, tôi về phòng, đúng rồi, tôi không xuống dưới ăn bữa sáng đâu, Vương Mậu đã đem bữa sáng tới phòng tôi rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Hội trưởng Vương thiên vị anh, đúng là khiến người ta hâm mộ không thôi.” Thích Y Vân ghen tị nói.

 

Tiễn Hàn Tam Thiên ra cửa phòng, trong nháy mắt đóng cửa lại, biểu cảm của Thích Y Vân đã thay đồi, đầy vẻ oán độc.

 

Chuyện này cô ta không cần nghĩ cũng biết ai làm, nhưng cô ta đã cảnh cáo Đông Hạo cô ta chưa ra lệnh thì không được phép làm bậy, không ngờ gã lại giết Thường Lang và Đậu Duy!

 

Thích Y Vân thấy rất rõ ánh mắt nghỉ ngờ vừa rồi của Hàn Tam Thiên, trước đó Hàn Tam Thiên có hoài nghỉ về cô ta, Thích Y Vân có thể cảm nhận được. Mà bây giờ.

 

Đông Hạo làm chuyện này không thể nghỉ ngờ đã khiến Hàn Tam Thiên càng cảnh giác với cô ta.

 

Thích Y Vân đánh răng rửa mặt, đeo kính thay quần áo xong đi xuống tầng ba khách sạn.

 

Sau khi giết người, Đông Hạo cũng không có gì khác thường, đối với gã mà nói đây chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.

 

Ở nước Mỹ có rất nhiều con ruồi vo ve bay quanh Thích Y Vân đều chết trong tay gã. Đối với Đông Hạo mà nói, bảo vệ Thích Y Vân là nhiệm vụ trọn đời, hơn nữa ngoài gã ra, gã không cho phép bất kỳ người nào đến gần Thích Y Vân.

 

Nếu không phải Thích Y Vân đã cảnh cáo gã, ngay cả Hàn Tam Thiên gã cũng sẽ giết!

 

“Cô chủ.” Sau khi mở cửa thấy Thích Y Vân, Đông Hạo cười gọi.

 

Thích Y Vân đi vào phòng, trong nháy mắt đóng kín cửa, một bạt tai đánh thẳng vào mặt Đông Hạo, mấy vết máu do móng tay cào ra nhìn thấy mà giật mình.

 

“Nếu anh cảm thấy không muốn nghe lời tôi, muốn làm gì thì làm thì anh cút đi.”

 

Thích Y Vân lạnh giọng nói.

 

“Cô chủ, loại rác rưởi đó bắt nạt cô, bọn họ đáng chết.” Đông Hạo cúi đầu, cắn răng nghiền lợi nói.

 

“Bọn họ có chết hay không là do tôi định đoạt, anh là thứ gì, dám làm chủ thay tôi.”

 

Thích Y Vân lại vung một bạt tai đánh lên mặt Đông Hạo.

 

Vết thương chảy máu, nhưng Đông Hạo còn không nhíu mày lấy một cái, nói: “Cô chủ, tôi chỉ giết hai người thôi mà.”

 

Thấy Đông Hạo vẫn mang dáng vẻ không hồi cải, không biết mình sai ở đâu như: cũ, tay Thích Y Vân không ngừng lại, bạt tai hết cái này đến cái khác đánh lên mặt Đông Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK