Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74: Tên vô dụng này mà có thể làm tổn thương tôi?

Đấu trường quyền anh ngầm là một nơi không hoạt động quang minh chính đại, nhưng Diệp Phi lại có thể hoạt động thoải mái chứng tỏ anh ta rất có năng lực. Hơn nữa dám thể hiện sự nổi trội của Mặc Dương ngay lúc này, hiển nhiên là muốn tranh cao thấp với ông.

Năm đó một mình Mặc Dương độc tài tại thành phố Thiên Vân.

Diệp Phi lo lắng Mặc Dương mà cứ tiếp tục bành trướng thì thành phố Thiên Vân này sẽ một lần nữa trở thành thiên hạ của ông.

Nhiều năm qua, Diệp Phi không có thói quen phải cúi đầu với ai. Muốn dẫm lên đầu gã thì phải dùng bản lĩnh thật sự.

Đấu trường quyền anh chỉ sinh ra những tay đấm nhưng mỗi người đều vô cùng ưu tú. Thủ hạ của Diệp Phi không nhiều bằng những kẻ khác nhưng nếu đánh giá từng cá nhân thì không ai là đối thủ của những người dưới trướng Diệp Phi.

Vì đang trong giờ hành chính nên khách ở sân quyền anh ngầm không nhiều, bốn phía không đến hai trăm người. Nếu là lúc bình thường thì Diệp Phi chỉ ở trong văn phòng, đến hai ngày nghỉ cuối tuần đấu trường mới sôi động lên thì gã mới đích thân tới khu vực khách quý ở hiện trường.

“Anh Phi, thủ hạ của Mặc Dương toàn là lũ vô dụng, hầu như một nửa đang nằm trong bệnh viện rồi. Xem ra trong khoảng thời gian ngắn, hẳn ông ta sẽ khiêm nhường chút.” Một thủ hạ của Diệp Phi nói.

Diệp Phi nuôi một chòm râu dê, sờ sờ râu theo thói quen, khinh thường nói: “Vợ của ông ta bị Thường Bân giết nên ông ta mới chịu rời núi. Nhưng thành phố Thiên Vân lúc này khác hoàn toàn với trước kia, một kẻ lỗi thời như ông ta không thành thật ngồi chờ chết mà dám vùng lên. Chẳng phải là đang đi tự sát sao?

“Hiện giờ cao thủ ở thành phó Thiên Vân đều là thủ hạ của anh Phi. Anh tính khi nào chỉnh đốn lại toàn bộ thành phó Thiên Vân ạ? Tên thủ hạ hỏi.

Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Diệp Phi nghiêm túc hẳn lên. Không phải gã chưa nghĩ qua, nhưng cây cao đón gió. Dù sao gã cũng thuộc xã hội đen, nếu thế lực quá lớn sẽ bị người bên trên để ý, không phải là chuyện tốt.

“Việc này không thể gấp được, mối quan hệ với bên trên chưa hoàn toàn vững chắc, tao phải kiềm chế đã. Quá vội vàng có được thành công và lợi ích thì chỉ có chui đầu vào rọ thôi.” Diệp Phi nói.

Lúc này, một thủ hạ vội vã chạy vào văn phòng, nói: “Anh Phị, Mặc Dương lại đến.”

Diệp Phi lạnh lùng cười, nói: “Đúng là không biết điều, thế mà vẫn còn tìm tao gây phiền phức được? Chẳng lẽ ông ta muốn toàn bộ thủ hạ phải vào bệnh viện sao?”

“Nhưng mà nhìn dáng vẻ của ông ta không giống đến gây sự, lại ở khán phòng theo dõi trận đấu.”

“Theo dõi trận đấu?” Diệp Phi sửng sốt rồi cười ha ha, nói: “Đây là vì ngu quá cho nên lẻn tới đây học nghệ đúng không.

Không ngờ đường đường là Mặc Dương mà làm cái chuyện này. Cứ để ông ta xem, thủ hạ của ông ta cũng cùng một giuộc cả. Dù được xem nhiều lần đi nữa thì chẳng lẽ ông ta học được tuyệt chiêu gì hay sao?”

Trong đấu trường, Mặc Dương và Lâm Dũng đều đã tới nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hàn Tam Thiên đâu.

“Chắc cậu ấy sẽ không lừa tôi đâu nhỉ, tới tận đây rồi mà vẫn chưa xuất hiện.” Mặc Dương nhìn quanh khán phòng một lần nhưng vẫn không thấy Hàn Tam Thiên đâu.

Lâm Dũng biết Hàn Tam Thiên là dạng người như thế nào, anh đã nói là sẽ tới thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, nói: “Chờ một lát xem, chắc chắn anh Tam Thiên sẽ đến.”

Hai trận đấu chấm dút, trọng tài giơ cao tay lên, nói với khán giả trong đấu trường: “Đã tới thời gian đặc biệt, ai muốn thử trải nghiệm cảm giác giao lưu cùng các tuyển thù thì có thể lên đài.

Mọi người yên tâm, chắc chắn các tay đắm sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người.”

Đây là tiết mục đặc biệt của đấu trường quyền anh, để khán giả tiếp xúc với tuyên thủ, tự mình trải nghiệm cảm giác đánh đấm.

Nếu khán giả có thể thắng, bên phía tổ chức sẽ trao tặng một phần thưởng. Đương nhiên tình huống này không có khả năng xuất hiện.

Khán giả chỉ là khán giả, sao có khả năng thắng tuyển thủ chuyên nghiệp được chứ.

Lúc này, đột nhiên có một người nhảy từ trên khán đài xuống.

Khán đài cao gần hai mét, hai chân người đó chạm xuống đắt, không hề xiêu vẹo chút nào.

“Xem ra vị khách đeo mặt nạ này rất can đảm, xin mời lên sân.”

Nhân viên cười nói, trong mắt thì khinh thường. Thần thần bí bí làm cái mẹ gì, lát nữa cũng bị quyền thủ đánh cho kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ thôi.

Người kia thả người nhảy lên đấu trường, nhảy lên độ cao hơn hai mét. Cảnh này khiến tên nhân viên kinh ngạc.

Lực nhảy đáng sợ như thế không phải người bình thường có thể làm được.

Đến bên cạnh tay đấm, dặn dò: “Cần thận một chút, đừng để mắt mặt. Khả năng cao người này đến gây sự, không cần phải lưu tình.”

Tay đấm cười miệt thị, nói: “Yên tâm đi, cái tên tay nhỏ chân nhỏ thế này chỉ cần một quyền của tôi là mời nó đi gặp Diêm Vương luôn được rồi.”

“Người này trông quen quen.” Trên khán đài, Mặc Dương cau mày nói.

Lâm Dũng cũng có cảm giác như vậy, đột nhiên ngưng mắt một cái, nói: “Người này là anh Tam Thiên ư?”

Được Lâm Dũng nhắc nhở, Mặc Dương xác định được đó chính là Hàn Tam Thiên, cười khổ không thôi nói: “Tên này điên rồi ư, thế này là đi chịu chết rồi còn đâu?”

Chuông kêu. Trận đấu bắt đầu.

Tay đấm cười cười nhìn Hàn Tam Thiên đang đeo mặt nạ, nói: “Anh bạn, cẩn thận chút nhé, hai đấm của tôi không phải trò đùa đâu. Nếu cậu bị một quyền của tôi đắm chết, khi gặp được Diêm Vương thì nói hộ tôi vài lời hay nhé.”

Hàn Tam Thiên cười không nói, ngoắc ngón tay với tay đấm.

Khuôn mặt tuyển thủ dữ tợn, hai chân dùng lực. Lao cả cơ thể lên.

Hàn Tam Thiên hơi nghiêng người tránh thoát một quyền.

Tay đấm dùng rất nhiều lực, không kịp thu tay lại, lao qua người Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên bắt lấy sơ hở của tên đó, đá ra một cước nhanh như sét.

Tay đấm có cảm giác xương sống của gã gãy làm đôi sau cước này, cơ thể không khống chế được mà lao về trước. Ngay cả dây sài đài cũng không cản được, gã bay luôn ra khỏi sàn võ, đầu va xuống đất, ngất xỉu.

Một chiêu.

Đấu trường quyền anh hoàn toàn im lặng.

Trận đấu đặc biệt này chỉ là giúp khán giả thả lỏng tinh thần một lát sau những trận đánh căng thẳng. Chưa từng có khán giả nào có thể đánh một tay đấm thành như vậy. Rồi lại giải quyết nhanh gọn nên mọi người trên khán đài đều trợn tròn mắt nhìn.

“Mẹ nó!”

*Tôi không nhìn lầm chứ? Sao tay đắm kia hệt như miếng giấy trước mặt tên đó thế.”

“Người này không phải là người của đấu trường đó chứ, sao lại mạnh thế được.”

Trên khán phòng liên tục phát ra tiếng cảm thán. Mỗi người đều mang vẻ mặt không dám tin.

Mặc Dương thì như đi vào cõi mộng rồi. Trước đó ông còn nghĩ Hàn Tam Thiên đang đùa ông thôi, cho đến khi Hàn Tam Thiên bước lên đấu trường, ông còn lo lắng thay cho anh. Lo rằng một người chân nhỏ tay yếu như anh sẽ bị người ta đánh thành tàn phế.

Nhưng đến lúc này Hàn Tam Thiên biểu hiện ra thực lực siêu mạnh, chứng tỏ anh không hề nói đùa, ngược lại còn mạnh đến đáng sợ.

“Tôi không hoa mắt đó chứ, có thật là Hàn Tam Thiên không?”

Mặc Dương nuốt nuốt nước miếng nói.

Lâm Dũng quen biết với Hàn Tam Thiên đã lâu nhưng vẫn chưa từng được chứng kiến cảnh anh thật sự ra tay. Lúc này cũng kinh ngạc và càng bái phục hơn.

Không chỉ có tiền mà thân thủ còn lợi hại nhưng vậy, rốt cuộc là dị biệt từ đâu tới vậy.

“Đổi người khác đi.” Hàn Tam Thiên đánh bại một tay đấm, nói với nhân viên.

Nhân viên của đấu trường vẫn đang trong trạng thái hóa đá.

Nghe Hàn Tam Thiên nói thì mới lấy lại tinh thần, nói: “Đợi chút.”

Vội vàng đi về phòng nghỉ của tuyển thủ, nhân viên gọi một tay đắm khác mạnh hơn lên. Người này rất nỗi tiếng ở đấu trường, đã từng chiến thắng hai tuần liên tiếp. Đối với đấu trường, dù đây không phải người mạnh nhất nhưng thực lực cũng xếp hạng ở mức tầm trung.

“Vị khách này, trong quá trình tiếp theo của trận đấu, nếu cậu bị thương thì đấu trường chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.” Nhân viên nhắc nhở Hàn Tam Thiên. Anh đã đánh bại một tay đấm, nếu bên đấu trường mà không lấy lại được thể diện vừa mắt thì chắc chắn gây tổn hại đến chiêu bài của mình.

Cho nên anh ta đã nhắc nhở tân tuyển thủ phải dốc toàn lực bảo vệ thanh danh của đấu trường.

“Tên vô dụng đó mà cũng có thể gây thương tổn tới tôi?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Nhân viên cắn chặt răng, một tên cuồng vọng như vậy dù có bị đánh chết cũng đáng.

“Chúc may mắn.”

Tay đấm bước lên sàn đấu, nhe răng cười nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Người anh em, cậu…”

“Không cần nói nhiều làm gì.” Hàn Tam Thiên đánh gãy lời của gã, gây khó dễ trước, hai chân gấp lại đồng thời vận sức, cả sàn đấu rơi vào chấn động.

Tay đấm cảm nhận sàn đấu rung chuyển, ánh mắt trở nên hoảng sợ. Tên này là tên nào, sao lại có sức mạnh lớn như vậy.

Mắt thường có thể thấy Hàn Tam Thiên đang cách hai mét, nhưng vừa chớp mắt, tay đấm đột nhiên phát hiện người ta đã xuất hiện ngay trước mắt gã. Theo bản năng giơ tay lên bảo vệ đầu, cùng lúc đó bụng gã bị ăn một quyền.

Àm!

**va chạm phát ra tiếng rằm, tay đấm kia thống khổ kêu to, lùi đến sát mép đấu trường, dựa vào dây sàn đài mới đứng vững được.

Chưa kịp lấy lại tinh thần, Hàn Tam Thiên nhảy lên, đá ra một cước. Tay đấm chỉ cảm thấy cỗ của mình như đứt đến nơi, sau đó hai mắt tối sầm lại, ngã xuống sàn đấu như bùn nhão.

Khán phòng ò lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK