Chương 311:
“Chủ tịch Tô đến rồi!”
“Cuối cùng cũng đến, không biết chủ tịch Tô có thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này không.”
“Ài, tôi cảm thầy rất khó, Giang Phú là ai, địa vị của ông ta còn cao hơn chủ tịch Tô rất nhiều, hơn nữa đám lão già này cũng không phải là người đơn giản, bọn họ cùng nhau nhắm vào nhà họ Tô, nói không chừng chúng ta sẽ thất nghiệp thật nà Chung Thu là người đầu tiên chạy đến bên người Tô Nghênh Hạ, nói: “Chủ tịch Tô, những người này vô duyên vô cớ chạy đến đây làm loạn, có phải là đối thủ cạnh tranh có ý muốn lật đổ chúng †a không?”
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, cũng không nói đi, đi thẳng đến trước mặt đám người Giang Phú.
“Làm con rùa rụt đâu lâu như vậy rôi lại nhịn không được nữa sao? Cuối cùng đã chịu hiện thân rồi à?” Vẻ mặt Giang Phú đầy ý cười nói với Tô Nghênh Hạ.
“Hàn Tam Thiên có nghĩa vụ phải giúp các người thắng trận đấu sao?” Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói. Nếu đã biết máy lão già này đến đây vì chuyện gì, cô cũng không cần phải quanh co lòng vòng nữa.
Hiện giò hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân đã trở thành trò cười lớn nhất cho giới cờ vây Trung Hoa. Tuy bọn họ kịp thời rời khỏi hiệp hội cờ vây, nhưng vẫn không tránh khỏi bị mất mặt, tình cảnh tôn nghiêm bị người ta cười nhạo này khiễn cho mấy lão già vô cùng phẫn nộ. Lúc này nghe Tô Nghênh Hạ nói như vậy lại càng thêm tức giận.
“Tô Nghênh Hạ, cô tốt nhát là chú ý thái độ nói chuyện đi, một câu của Giang Phú tôi thôi là công ty của cô ở thành phố Thiên Vân này sẽ xong đời luôn đấy.”
Giang Phú lạnh giọng nói.
“Các ông có năng lực như vậy thì sao không tự đi tham gia trận đấu đi? Ông có thể thắng hay là ông? Hay là ông đây?”
Tô Nghênh Hạ tùy tiện chỉ vào mấy người, khinh thường nói.
Vẻ mặt của mấy người bị chỉ nhất thời trở nên khó coi lạ thường. Nếu bọn họ có bản lĩnh thì làm sao còn để Hàn Tam Thiên đi làm chuyện này chứ? Chính là vì bản thân không có năng lực, nhưng. lại muốn hưởng vinh dự, cho nên mới ép Hàn Tam Thiên đi thi đấu.
Đương nhiên, cái gọi là ép, chỉ là tự bọn họ nghĩ vậy mà thôi. Nếu không phải vì Tô Nghênh Hạ, cho dù ông trời đến đây cũng không thể làm lay động quyết định của Hàn Tam Thiên.
“Tô Nghênh Hạ, chúng tôi chỉ cần Hàn Tam Thiên ra mặt, quỳ xuống xin lỗi thôi, cô đừng có không biết sống chết như Vậy.
“Cái công ty rách nát này của nhà họ Tô không đấu lại chúng tôi đâu, tôi khuyên cô tốt nhất là suy nghĩ cho rõ ràng đi.”
“Cô bênh vực cho tên bất lực này không có chút lợi ích nào dành cho cô đâu. Hơn nữa thanh danh phế vật của cậu ta cả thành phố đều biết, chỉ bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi thôi, có tổn thất gì đối với nhà họ Tô chứ?”
Nghe lời của mấy người này, vẻ mặt Tô Nghênh Hạ lạnh băng. Việc Hàn Tam Thiên bị người khác xem là kẻ bất lực không phải là giả, thậm chí tất cả người của thành phố Thiên Vân đều cho rằng như vậy.
Nhưng trong mắt Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên không phải là kẻ bất lực gì cả, anh chỉ là khiêm tốn không khoe khoang mà thôi.
“Anh ấy là chồng tôi, tất nhiên tôi phải giúp anh ấy. Hơn nữa chuyện này không phải anh ấy sai, các ông cứ được đằng chân lân đằng đầu, dựa vào đâu bắt anh ây xin lỗi?” Tô Nghênh Hạ nói với thái độ cứng rắn.
Giang Phú nghiền răng nghiền lợi nhìn Tô Nghênh Hạ. Ông ta vốn tưởng rằng uy hiếp Tô Nghênh Hạ là có thể khiến Hàn Tam Thiên ra mặt quỳ xuống xin lỗi, không thái độ của cô lại ngang ngạnh như vậy, không hề để bọn họ vào mắt.
“Chồng? Gô lại có thể thừa nhận hạng phề vật này là chồng mình? Cả thành phố Thiên Vân có ai không biết, ba năm nay cô không cho cậu ta đụng tới. Lẽ nào giờ cô đã chấp nhận số phận rồi? Thà ôm một tên phế vật mà để cả nhà họ Tô rơi vào cảnh khó khăn nước lửa hay sao?” Giang Phú nói.
Về chuyện của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, tất cả đều là lời đồn Tô Hải Siêu tung ra ở thành phố Thiên Vân.
Tiếng tăm của Hàn Tam Thiên vang dội, Tô Hải Siêu có công lao tuyệt đối. Nhưng tất cả đều chỉ là trước kia thôi, hiện tại không phải là như vậy.
Tô Nghênh Hạ từ chỗ chán ghét sự thay đổi của Hàn Tam Thiên, tới thừa nhận tình cảm của mình đối với anh, cho tới bây giờ đã máy lần ám chỉ quan hệ vợ chồng với anh. Nếu không phải đầu óc Hàn Tam Thiên chưa tỉnh ngộ, bọn họ sớm đã thành vợ chồng thực sự rồi.
“Giang Phú, ông cũng là người có tuôi rồi, làm người vẫn phải vô liêm sỉ như vậy sao? Anh ấy tham gia thi đấu không thể thua, nhất định phải giành thể diện cho các ông. Chuyện bản thân mình không làm được, có tư cách gì ép buộc anh ấy?
Lẽ nào các ông chưa từng nghe câu điều mình không muốn thì đừng làm với người khác hay sao?” Tô Nghênh Hạ nói.
Thái độ của đám người Giang Phú vừa cường thế vừa cao ngạo là vì bọn họ cho rằng lần đầu tiên mình đã uy hiếp Hàn Tam Thiên thành công. Điều này đã đem lại cho bọn họ một loại cảm giác, rằng Hàn Tam Thiên có thể để bọn họ tùy ý giãm đạp, cho nên hiện tại mới tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu.
Hơn nữa khi Hàn Tam Thiên ở hiệp hội đã thắng Âu Dương Tu Kiệt rất dễ dàng, đi thi đấu sao có thể thua được? Cho nên với cách nhìn của bọn họ, Hàn Tam Thiên không phải là không thể thắng, mà là có ý khiến cho bọn họ lúng túng.
Một kẻ bất lực mà thôi, có tu cách gì làm đối thủ với bọn họ?
Đây là cách nghĩ của đám người Giang Phú, vừa cường thế lại vừa vô lý!