Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426:

 

“Mọi người đến đây vui chơi, tôi rất hoan nghênh, nhưng tôi không muốn xảy ra bất cứ rắc rối nào trong ngôi nhà này, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

 

Lần trước ở huyện Bân đã không để mặt mũi cho bọn họ, vậy nên lần này Hàn Tam thiên cũng không quan tâm.

 

Tưởng Hoành nhìn theo bóng dáng của Hàn Tam Thiên. Mặc dù hình ảnh của Hàn Tam Thiên đã thay đổi trong tâm trí từ lâu nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận thấy khí thế của Hàn Tam Thiên một lần nữa, điều đó vẫn khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

 

Tại sao người như thế này lại ở trong Hàn gia và sẵn sàng chịu đựng ba năm nhục nhã.

 

“Hàn Tam Thiên, con nói như vậy, có còn coi gia đình của ta ra gì nữa không?”

 

Tưởng Lam bắt mãn nhìn Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên biết rằng Tưởng Lam trọng thể diện và nhà họ Tưởng cũng đã đến Vân Thành đúng lúc bà muốn thể hiện điều đó. Nếu như Hàn Tam Thiên không chừa lại mặt mũi cho bà thì bà chắc chắn sẽ hận anh cả đời. Vì vậy anh không nói gì nữa mà trực tiếp đi về phòng.

 

“Mọi người cứ tự nhiên, nhà này có ta làm chủ rồi” Tưởng Lam đắc ý nói.

 

Tưởng Hoành gật đầu thoải mái. Mặc dù Hàn Tam Thiên rất mạnh, nhưng ít nhất anh ta vẫn bị đặt dưới sự kiểm soát của Tưởng Lam. Con gái bà ta vẫn rất có năng lực.

 

Tô Nghênh Hạ bước tới cạnh Tưởng Lam và nhẹ nhàng nhắc nhở: “Mẹ đừng quá đáng. Con chọc giận Tam Thiên, nên không thể giúp mẹ được đâu.”

 

Trước mặt mọi người, Tưởng Lam không biến sắc mặt nhưng bà cũng không dám đi quá xa. Hàn Tam Thiên vừa mới cho bà mặt mũi, bà không thể quá đáng.

 

Sau khi nói xong những gì mình muốn nói, Tô Nghênh Hạ cũng trở về phòng.

 

“Tam Thiên, nếu anh muốn giáo huần Tưởng Thăng, em sẽ giúp anh vô điều kiện.” Tô Nghênh Hạ nói chắc nịch.

 

Hàn Tam Thiên cười khổ lắc đầu rồi nói: “Bây giờ mẹ hận không thể chỉnh lại cái dáng vẻ của anh, đi giáo huấn Tưởng Thăng thì chả khác nào không chừa lại thể diện cho bà.”

 

Tô Nghênh Hạ thở dài bất lực, bước đến cạnh Hàn Tam Thiên, giơ tay lên rồi nói, “Lần này anh đề mẹ giữ thể diện đi.”

 

Hàn Tam Thiên cười nói: “Vợ đã nói rồi, làm sao anh còn dám không để lại mặt mũi cho mẹ?”

 

Nghe chữ vợ này, Tô Nghênh Hạ cúi đầu ngượng ngùng và nói với đôi tai đỏ: “Vợ của anh là ai, em có liên quan gì đến anh không?”

 

Sau khi Tô Nghênh Hạ nói xong câu này, cô cúi đầu xuống, giống như con cá trên thớt để Hàn Tam Thiên chặt chém.

 

Đáng tiếc Hàn Tam Thiên không hiểu điều này, anh vẫn nghĩ về cách thay đổi chủ đề để thoát khỏi sự bối rối hiện tại.

 

Tô Nghênh Hạ không nhận được phản hồi như cô muốn, cô cắn nhẹ môi dưới, biểu cảm của dần trở nên khó chịu.

 

Ngay khi Hàn Tam Thiên định nói thì Tô Nghênh Hạ đột nhiên ngước lên, nhìn anh giận dỗi rồi bảo: “Em mệt rồi, muốn ngủ.”

 

Hàn Tam Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh không rõ tại sao Tô Nghênh Hạ lại giận dỗi. Thay vào đó, anh cảm thấy may mắn vì nếu Tô Nghênh Hạ không chủ động chấm dứt cuộc nói chuyện thì anh thật không biết phải làm gì.

 

Mặc dù Hàn Tam Thiên là một người đàn ông, song anh cũng là một cậu nhóc thiếu thốn tình thương, vì thế anh chưa trở thành một người đàn ông hoàn chỉnh. Vả lại, anh không dám khao khát Tô Nghênh Hạ, vì vậy anh hi vọng có thể hiểu được cô, nhưng với tính hình hiện tại, rõ ràng là rất khó.

 

Tâm trạng của Tô Nghênh Hạ rất lạ. Một mặt, cô cảm thấy Hàn Tam Thiên không giống đàn ông, nhưng mặt khác, cô có phần tự mãn, vì những gì anh thể hiện ra đã nói lên anh không phải là người trăng hoa, mà cũng giống như bản thân, luôn tôn trọng đối phương.

 

Tô Nghênh Hạ đã chứng kiến quá nhiều người đàn ông coi phụ nữ như trò chơi.

 

Không giống như Hàn Tam Thiên, chưa từng chạm vào phụ nữ.

 

Sau khi Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên ngủ, căn phòng nơi Tưởng Hoành và vợ nghỉ ngơi đặc biệt ồn ào.

 

Cha con Tưởng Thăng, gia đình của Tưởng Uyển đều có mặt, dường như đang âm mưu điều gì đó.

 

“Ông ơi, dì Lam có thật đã hứa sẽ cho chúng ta ở lại không?” Tưởng Thăng lo lắng nói.

 

Lần này, cả gia đình nhà họ Tưởng đến Vân Thành. Họ không chỉ đơn giản là đi du lịch mà có mục đích khác. Tưởng Hoành hy vọng rằng hai con trai sẽ có một tương lai phát triển tốt. Bây giờ Tô Nghênh Hạ đã là chủ tịch công ty của nhà họ Tô. Muốn đem người nhà vào công ty là một chuyện không thể nào dễ dàng hơn.

 

“Tình hình này sẽ không có vấn đề gì.

 

Mặc dù Hàn Tam Thiên rất mạnh ở huyện Bân nhưng mọi người cũng thấy đấy những lời của Tưởng Lam vẫn rất có trọng lượng. Miễn là Tưởng Lam đồng ý thì ai dám có ý kiến chứ?” Tưởng Hoành nói. Ông ta thừa nhận rằng Hàn Tam Thiên là một nhân vật không thể dễ dàng động chạm, trong những gì ông ta đã thấy đã nghe thì không một người cùng tuổi nào có khả năng như Hàn Tam Thiên, nhưng nếu có chuyện gì thì anh vẫn phải nghe lời của Tưởng Lam nên Tưởng Hoành không quá lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK