Chương 185
Sáng hôm sau, Tưởng Uyển vô cùng ân cần mua bữa sáng cho ba người Tô Nghênh Hạ. Vẻ nhiệt tình này cả Tưởng Lam cũng cảm thấy kỳ lạ, sao tự nhiên Tưởng Uyễn lại tốt với bọn họ như vậy chứ?
Trong lúc ăn sáng, Tưởng Uyễn đề nghị Tô Nghênh Hạ gọi điện cho Hàn Tam Thiên, hỏi thử xem chừng nào anh mới đến, như vậy mới khiến Tưởng Lam biết mục đích cô ta ân cân.
Nhưng vốn Hàn Tam Thiên không phải không đến, chỉ là chậm trễ một chút mà thôi, vì vậy cú điện thoại này dù có gọi cũng không sao cả.
Sau khi Tô Nghênh Hạ bị ép đến bát đắc dĩ móc điện thoại ra, bắm số của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên còn chưa nhận thì Tưởng Uyễn đã đưa tay giành mắt điện thoại.
“Chị Uyễn, chị…” Tô Nghênh Hạ có chút tức giận.
Tưởng Uyễn trực tiếp ngắt lời Tô Nghênh Hạ, nói: “Không phải chỉ chỉ giúp em gọi Hàn Tam Thiên đến thôi hả, lỡ như cậu ta tìm cớ gì thì sao.”
Điện thoại được kết nối, Tưởng Uyễn lập tức không kịp đợi hỏi: “Hàn Tam Thiên, cậu có chuyện gì vậy, cả nhà đã tới rồi, chỉ thiếu một mình cậu, không phải là cậu không dám tới chứ.”
Nghe thấy giọng nói của Tưởng Uyễn, Hàn Tam Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, sao lại là cô ta gọi điện tới.
Trước kia Hàn Tam Thiên đã gặp người phụ nữ này rồi, đối chọi gay gắt với Tô Nghênh Hạ, kỹ thuật miệng nam mô bụng bồ dao găm cao thâm khó lường. Đừng thấy cô ta mang gương mặt tươi cười, nhưng trên thực tế tâm cơ.
rất nặng, nghe nói trước kia cô ta vì nịnh bợ kẻ có tiền mà không tiếc làm phẫu thuật, biến mình từ đàn bà thành con gái.
“Chị Uyễển, tôi có chuyện nên hơi chậm trễ, vì vậy mới không tới cùng Nghênh Hạ.” Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Uyễn cười nhạt một tiếng, cái cớ vô lý thế này mà cũng nói ra để lấy lệ với cô ta.
“Cậu thì có chuyện gì được, chẳng lẽ còn ở nhà nấu nướng giặt giũ máy ngày hả? Mau tới đây đi, tôi còn định kêu bạn trai tôi giới thiệu việc làm cho cậu đấy, cậu nói xem cậu là đàn ông con trai, cả ngày ở nhà còn ra thể thống gì nữa.” Tưởng Uyễn nói.
Khinh bỉ trong lời nói, Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng chuyện này cũng không lạ, Tưởng Uyễn vồn là loại người như vậy.
“Ngày mai tôi sẽ tới, chị yên tâm đi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
“Cậu đừng có gạt tôi đấy, nhất định ngày mai cậu phải tới mới được.” Tưởng Uyễn nói.
“Đương nhiên, sao tôi có thể gạt chị chứ.” Hàn Tam Thiên nói.
“Được, tôi sẽ chờ cậu, nếu không, tôi sẽ đến thành phó Thiên Vân bắt cậu tới.” Dứt lời, Tưởng Uyễn hài lòng trả điện thoại cho Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ thở dài bắt đắc dĩ.
Tưởng Uyễn thấy thẻ, tưởng bằng Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên sắp tới nên tâm trạng không tốt, an ủi: “Nghênh Hạ, nói thế nào thì cũng là người một nhà, sao em có thể kêu cậu ta đừng tới được. Hơn nữa nhiều năm vậy rồi, cậu ta khiến em mắt mặt, em cũng quen rồi mới phải, chỉ cần không làm chuyện gì kỳ lạ chẳng phải được rồi ư.”
Tô Nghênh Hạ cười mà không nói gì.
Vẻ mặt Tưởng Lam bắt mãn, nói: “Tưởng Uyễển, con đừng đắc ý như vậy, dì sợ đến cuối cùng con sẽ không chấp nhận được đáy.”
“Không chấp nhận được cái gì?” Tưởng Uyễn nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là sự ưu tú của Hàn Tam Thiên.” Tưởng Lam lập tức nói.
“Phụt.” Một ngụm cháo phun ra, Tưởng Uyễển nghe thấy hai chữ ưu tú này thì cảm giác nghe được chuyện cười buồn cười nhất thế giới.
Hai chữ này, sao có thể dùng cho Hàn Tam Thiên được chứ?
“Dì Lam, dì lại nói giúp cho Hàn Tam Thiên nữa rồi, như thế không giống dì chút nào. Chẳng lẽ là dì không muốn để bản thân mắt mặt nên buộc lòng phải giữ thể diện giúp Hàn Tam Thiên hả?” Tưởng Uyễn cười bảo.
Tưởng Lam sắp không nhịn được nổi đóa, Tưởng Uyễển nói chuyện thẳng thừng như vậy, hoàn toàn không để ý tới cảm giác của người khác, huống chi, bây giờ Hàn Tam Thiên vốn không phải kẻ bất lực nữa.
“Cứ chờ đó mà xem.” Tưởng Lam oán hận nói.
Tưởng Uyễn cười, đương nhiên phải chờ. Chờ Hàn Tam Thiên đến, cô ta mới có cơ hội khiến Hàn Tam Thiên mất mặt, mới có cơ hội trêu đùa kẻ bất lực này một chút.
Nhìn Liễu Trí Kiệt, đột nhiên cô ta cảm thấy lấy gã đi so sánh với Hàn Tam Thiên thật sự có chút quá đề cao Hàn Tam Thiên, loại nhãi ranh vô dụng đó, có tư cách gì so sánh với Liễu Trí Kiệt chứ?
Nhưng vì có thể lấy Hàn Tam Thiên làm trò cười, Tưởng Uyển không để ý tới điều đó.
Thành phố Thiên Vân.
Hàn Tam Thiên ngồi trong văn phòng chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy, trước mặt anh là hai người Chung Lương và Đỗ Hồng đang đứng.
Lúc trước Đỗ Hồng luôn suy đoán cuối cùng Hàn Tam Thiên là ai, còn trẻ như vậy đã nắm khối tài sản chục tỷ trong tay. Mãi đến khi anh đến bát động sản Nhược Thủy, ông mới có một chút nhận thức về thân phận của Hàn Tam Thiên.
Ai ai cũng biết, hậu trường của bất động sản Nhược Thủy là nhà họ Hàn ở thủ đô. Mà Hàn Tam Thiên trùng hợp mang họ Hàn, nói không chừng anh chính là người nhà họ.
Hàn của thủ đô, nhưng cụ thể là thế nào Đỗ Hồng không có cách xác nhận. Chuyện ở tầng lớp cao này không phải là thứ ông có thể điều tra được.
“Ông chủ Hàn, sau ngày mai, có lẽ Tô Hải Siêu sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục, anh muốn đích thân ra mặt không?” Đỗ Hồng hỏi Hàn Tam Thiên.
“Ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố Thiên Vân máy hôm, chuyện này ông giải quyết giúp tôi đi.” Hàn Tam Thiên nói.
Đỗ Hồng kích động gật đầu, có thể làm việc cho Hàn Tam Thiên là vinh hạnh lớn lao.
Tuy rằng địa vị hiện tại của ông đã không thấp, nhưng không có nhiều cơ hội để tiến xa hơn, có điều chỉ cần đi chung sợi dây với Hàn Tam Thiên thì ông có cơ hội tiếp tục leo lên.
“Ông chủ Hàn yên tâm, nhát định tôi sẽ giúp anh làm thỏa đáng.” Đỗ Hồng nói.
“Sau khi thu mua nhà họ Tô, chủ tịch mới là Tô Nghênh Hạ, nhưng chuyện này tạm thời ông giữ bí mật.” Hàn Tam Thiên dặn dò.
“Vâng vâng vâng, nhất định tôi sẽ giữ bí mật.” Đỗ Hồng nói.
“Chung Lương, chuyện nhà máy và cửa hàng tư nhân anh đi giải quyết, bất kể dùng tới cách gì. Tôi muốn anh dùng thời gian nhanh nhất, mua lại cho bất động sản Nhược Thủy.” Hàn Tam Thiên nói.
Chung Lương gật đầu, đáp: “Trong vòng ba ngày có thể hoàn thành.”
Nhưng có một việc Chung Lương không hiểu lắm, sau khi thu mua mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân này, bất động sản Nhược Thủy không cần hợp tác với nhà họ Tô nữa.
Vậy nhà họ Tô nên làm gì bây giờ?
Chung Lương biết, Hàn Tam Thiên làm tất cả mọi chuyện cũng là vì Tô Nghênh Hạ, nhưng bởi vì vậy càng không có lý do cho nhà họ Tô kiếm lời lần nữa.
Hàn Tam Thiên làm như thế tất nhiên có tính toán của mình, tiếp theo dự án phía tây không còn sự tham gia của nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ cần nghĩ cách khác mở rộng nghiệp vụ của nhà họ Tô, giúp nhà họ Tô vượt qua nguy cơ lần này.
Đương nhiên, thật sự không phải Hàn Tam Thiên muốn làm khó Tô Nghênh Hạ, mà do anh biết rõ tính cách của Tô Nghênh Hạ. Mọi chuyện quá mức trôi chảy với cô mà nói ngược lại sẽ khiến cô không thể nào chấp nhận được, hơn nữa thu mua nhà máy và cửa hàng tư nhân, rồi hợp tác với nhà họ Tô, loại lỗ hồng xé trời thế này, Hàn Tam Thiên cũng không đền bù được. Dù sao Tô Nghênh Hạ không phải người ngu, không thể nào luôn dựa vào tình nghĩa bạn học có lẽ có mà qua mặt cô.
Sau khi dặn dò xong, Hàn Tam Thiên rời khỏi công ty, ở ngay cửa ra vào chạm mặt với Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu đến bất động sản Nhược Thủy là để xin Chung Lương cho anh ta thêm một cơ hội, không ngờ: rằng lại gặp được Hàn Tam Thiên ở đây.
Trong mắt anh ta, chuyện này là Tô Nghênh Hạ lén lút giở trò, nêu không tìm thầy Tô Nghênh Hạ, có thẻ trút lên người Hàn Tam Thiên một chút cũng được.
Tô Hải Siêu tức giận đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, một tay tóm cổ áo Hàn Tam Thiên, nghiền răng nghiền lợi nói: “Hàn Tam Thiên, con đi Tô Nghênh Hạ kia đâu? Mày kêu nó a đây, nó cũng là người nhà họ Tô, tại sao phải hại nhà họ Tô.”
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên hờ hững nói: “Cô ấy hại nhà họ Tô? Cô ấy đã nghỉ việc rồi, chuyện của công ty không hề liên quan đến cô ấy.”
“Nếu không phải tại cô ta, sao bất động sản Nhược Thủy.
lại ngừng hợp tác với nhà họ Tô được. Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ mày không cảm thấy con điềm đó đã thỏi gió bên tai Chung Lương sao? Có phải mày quen bị cắm sừng nên không phản đối nữa không.” Tô Hải Siêu cười nhạo nói.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, tóm cổ tay Tô Hải Siêu, lạnh lùng nói: “Tô Hải Siêu, kết cục của nói chuyện không biết suy nghĩ sẽ thê thảm lắm đáy, tôi khuyên anh tốt nhất nên hiểu rõ rồi hãng nói.”
Tô Hải Siêu đã bị Hàn Tam Thiên đánh hai lần rồi, biết mình không phải đối thủ của Hàn Tam Thiên. Nghe anh nói vậy, trong lòng không phục, nhưng không nén được sợ: hãi, lập tức thả Hàn Tam Thiên ra, lùi về sau mấy bước.
“Có phải hay không tự mày biết rõ, nếu không sao Chung Lương lại cho cô ta làm người phụ trách dự án phía tây, chẳng lẽ mày cảm thấy trong chuyện này thật sự không có những nhân tố khác sao?” Sau khi Tô Hải Siêu nói xong thì bày tư thế bỏ chạy bắt cứ lúc nào, anh ta không muốn bị Hàn Tam Thiên đánh ngay cửa ra vào của bất động sản Nhược Thủy.
Nhưng Hàn Tam Thiên không tức giận như trong tưởng tượng của anh ta, ngược lại mặt mày vui vẻ.
Sở dĩ Hàn Tam Thiên không tức giận là vì anh biết rõ mọi chuyện thế nào. Về phần có cần chứng minh cho Tô Hải Siêu hay không hoàn toàn không cần thiết. Lúc Tô Nghênh Hạ mang thân phận tân chủ tịch bước vào công ty nhà họ Tô lần nữa, tất nhiên Tô Hải Siêu sẽ thấy hồi hận vì những gì mình đã nói.