Chương 345:
“Bộ này bao nhiêu tiền vậy?” Hàn Tam Thiên ở bên cạnh hỏi.
Bà chủ nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên.
Người đàn ông này rất tuần tú nhưng nhìn cách ăn mặc lại chẳng giống người có tiền gì, nói ra cái giá chắc cũng sẽ vỡ mộng thôi.
“Hai triệu sáu trăm năm mươi ngàn.” Bà chủ đáp.
Tô Nghênh Hạ kinh ngạc há hốc. Chỉ là một bộ váy cưới mà tận hơn hai triệu!
Trong khi đó loại váy này mua về cũng có mặc được bao nhiêu đâu.
Bà chủ cũng không trách biểu hiện này của Tô Nghênh Hạ, dù sao khách nào nghe cái giá này cũng đều có phản ứng y chang.
“Vậy lấy bộ này đi.” Hàn Tam Thiên nói.
Lần này đến phiên bà chủ kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên bằng ánh mắt khó tin. Tên nhóc này bề ngoài mộc mạc giản dị như vậy mà một bộ đồ hơn hai trăm vạn cũng mua đứt không buồn chớp mắt?
Bà chủ nhìn qua Dương Thần một chút, định hỏi xem khách cậu dẫn tới là kiểu người gì, khả năng tài chính đến đâu, song chính Dương Thần cũng đang vô cùng khiếp sợ.
Tập đoàn Tô gia hiện tại vô cùng bấp bênh, Hàn Tam Thiên vì thể diện mà mua bộ váy cưới này thì quả là không đáng chút nào.
“Nhất định phải mua sao?” Bà chủ dò hỏi.
Tô Nghênh Hạ kéo kéo tay Hàn Tam Thiên, nói: “Đắt như vậy mà chỉ mặc được một lần, không cần mua đâu anh.”
“Nhưng ở đây chỉ có mỗi bộ này coi như hợp với em thôi, còn có lựa chọn nào khác sao?” Hàn Tam Thiên cười nói.
Bà chủ không nhịn được liếc mắt một cái.
Bộ váy cưới hơn hai trăm bạn mà chỉ coi như hợp sao? Phong cách người giàu đây hả? Thật chẳng biết đùa gì hết.
“Nếu không hai người cứ thảo luận cho kỹ đi.” Nói xong, bà chủ tới kéo Dương Thần ra khỏi tiệm.
“Dương Thần, chuyện này là sao? Sao ta không nhìn ra được cậu trai kia là người có tiền nhỉ.” Bà chủ hỏi.
Dương Thần không biết giúp bà chủ hình dung sự việc này thế nào. Kể cả khi hình tượng của Hàn Tam Thiên sau sự kiện ở quảng trường đã thay đổi nhiều, song chuyện anh ta ăn nhờ ở đậu vẫn không thể bao biện được. Dù sao suốt ba năm nay, Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô chuyện gì cũng không phải làm, cái này ai cũng biết. Thế mà giờ anh ta lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua váy cưới cho Tô Nghênh Hạ, ngay cả Dương Thần cũng không chắc Hàn Tam Thiên có đủ năng lực tài chính hay không.
Chẳng lẽ anh ta lại cầm tiền của Tô Nghênh Hạ để tự làm mình nở mày nở mặt?
“Cô ấy là giám đốc một công ty. Còn anh ta thì, không biết nói sao nữa, tôi cũng không rõ lắm.” Dương Thần trả lời.
Nghe đến đây, bà chủ chọt tức giận: “Đã là một tên ăn bám lại còn cầm tiền của phụ nữ để mua thể diện cho bản thân, đúng là tên đàn ông không biết xấu hồ.”
Tô Nghênh Hạ không quá bằng lòng với việc mua áo cưới đất tiền như vậy. Bởi vì cô thấy không cần thiết phải mua chiếc áo cưới đắt tiền như thế, chỉ chụp ảnh lưu niệm thôi đã phải tiêu tốn hai triệu rồi, đây không phải là việc đáng giá như thề.
“Tam Thiên, chúng ta vẫn nên xem những bộ khác đi, bộ này quá đắt.” Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tam Thiên.
“Đợi rất lâu mới đợi đến lúc chụp bổ sung áo cưới, sao anh có thể để em mặc áo cưới giống những người khác được.
Trong mắt anh hai triệu đã rất rẻ rồi, chuyện này nghe theo anh, được không?”
Giọng nói dò hỏi tràn đầy âm áp khiến cho Tô Nghênh Hạ có một cảm giác mạnh mẽ không thể từ chối. Tô Nghênh Hạ biết chút tiền ấy đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chẳng tính là cái gì cả.
“Nhưng mà…”
“ Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi.” Hàn Tam Thiên quyết đoán quyết định, không hề cho Tô Nghênh Hạ bắt kỳ một cơ hội nào để phản bác.
Tô Nghênh Hạ chỉ đành gật đầu, tuy có chút đau lòng, nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ.
Từ Đồng đứng một bên, vẻ mặt vô cùng hâm mộ nhìn Tô Nghênh Hạ. Vào ba năm trước khi Hàn Tam Thiên vẫn còn ở rễ, toàn bộ thành phó Thiên Vân đều nói mắt Tô Nghênh Hạ bị mù, sao lại để cho một kẻ bất lực ở rễ. Nhưng hiện tại Từ Đồng lại cảm thấy, cô ấy là một người phụ nữ hạnh phúc nhát trên đời khi ở bên cạnh người đàn ông này. Anh ấy không giống như lời bên ngoài đồn đại, ngược lại còn là kiểu tổng đài bá đạo.
Lúc này, bà chủ và Dương Thần trở lại tiệm, nhìn Hàn Tam Thiên hỏi: “ Hai người đã thương lượng tốt chưa? Xác định mua chứ?”
“Mua, trả tiền trước sau đó mặc thử?” Hàn Tam Thiên nói.